Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2009

VỊNH CHÚ ĐUỔI CHỢ - gửi chú đuổi chợ đất Thủ

 

 

Mặt mày sáng sủa cũng như ai,

Có khác chăng âu kém chút tài.

Nợ học hổ danh phường mặt trắng,

Hại đời bảnh chọe chức quan sai.

Đạp lưng kẻ khó mong tầm bạc,

Cưỡi cổ dân nghèo muốn kiếm may…

Đã bấy nghe đồn nay mới biết,

Xem ra mặt chú cũng hơi dày…

 

                                                              Dã Hạc Cư 17.07.2009

                                                               sơn dã cuồng nhân N.Đ

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

CÒN YÊU LẮM - tự mừng sinh nhật lần thứ 29

 

 

Xuân tròn hai chín lộc trời ban

Vẫn nhạc vẫn thơ vẫn rộn ràng

Chiều hứng tay vung vài nét bút

Đêm say cầm lộng mấy cung đàn

Đùa trăng xướng khúc Tiên trời tục

Gối mộng ngâm câu Bụt cõi trần

Còn nợ đời nên còn yêu lắm

Ra công đãi cát quyết tìm vàng

 

 

                                                   Dã Hạc Cư 07.06.2009

                                                    Sơn dã cuồng nhân N.Đ

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

Để thành một người Thầy tốt bạn nên có một trái tim của người Mẹ, một khối óc của người Cha và một tấm chân tình của một người Bạn. (N.Đ)

LƯU LUYẾN

Hôm trước, bạn bè mời đi ăn tối vui trung thu, trong lúc trà dư tửu hậu, phiếm luận chuyện trò, anh Lê Thanh nói “chẳng biết các pác thế nào, chứ tui bây giờ trên phụng dưỡng Mẹ già dưới lo chu toàn cho vợ con, đâu vào đấy cả rồi nên nếu ngày mai có chết cũng mỉm cười mãn nguyện mà đi” ! Cái ý tưởng này của anh, không phải là đặc biệt, cũng chẳng mới mẻ gì, hình như lắm người cùng chung ý nghĩ như thế, thậm chí còn xem “sống sao để khi chết phải mỉm cười ra đi” là tiêu chí phấn đấu cả đời !

Nhưng không hiểu sao tôi lại không nghĩ thế. Tôi có một cách nghĩ khác về vấn đề này mà bản thân tôi cũng không thể lý giải được là vì sao, có lẽ do tôi là một gã cuồng !

Bạn biết không, tôi nghĩ rằng nếu ai đó nói ngày mai tôi sẽ chết, chắc rằng đêm nay tôi sẽ mất ngủ vì lo lắng và vì buồn. Nếu phải rời xa cái thế giới trần tục đầy hỉ nộ ái ố, cái nơi mà nghĩa nhân và tội ác cùng song song hiện hữu này, chắc là tôi buồn nhiều lắm, buồn đến mức không muốn rời xa !

Này nhé, nếu phải trở thành cái xác lạnh tanh như khúc củi ấy, tôi đâu còn có cảm giác vui khi con Bi và con Bin chạy ra ngõ la ỏm tỏi mừng tôi đi làm về (dù rằng có khi quá phiền phức vì cái tiếng hức hức của nó !). Tôi đâu còn cảm giác ấm áp khi cô cháu gái vừa tròn 1 tuổi của tôi đón tôi về bằng nụ cười trên nét mặt rạng rỡ như một thiên thần ! Tôi đâu còn có cái diễm phúc thưa Mẹ “Mẹ ăn cơm chưa?” để thấy mình hạnh phúc khi còn có Người !

Và chưa hết, tôi sẽ không có còn thời gian để cùng cô em gái thân thương duy nhất ôn lại nững kỷ niệm buồn nhưng đầy tình thân ái của hai anh em suốt hơn hai chục năm nay ! Rồi sớm mai khi thức dậy, tôi đâu còn cơ hội mỉm cười với các bạn đồng nghiệp để được nhận lại từ họ những nụ cười đầy những chân tình ! Nếu ngày mai là ngày ấy, thì từ nay, tôi không thể đổi 15 - 30 tiết tăng cường bổ sung kiến thức miễn phí cho mỗi lớp vào mỗi học kỳ để đổi lấy được cái niềm vui khi thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt các em vì có thêm kiến thức.

Và rồi vầng trăng kia, cơn mưa ấy vẫn đến vẫn đi mà tôi đành bất lực không thể viết nên những vần thơ tuỳ theo tâm trạng để ca ngợi hay khóc than cùng chúng! Và rồi lại mỗi đêm trùng cửu đâu còn dịp nếm chén rượu hoàng hoa, mỗi sớm tinh mơ đâu còn dịp “áo rách che mây sáng ăn cháo”, lại mỗi hoàng hôn xuống đâu còn ung dung “bình xưa tưới nguyệt tối uống trà” !

Mấy trăm quyển sách tích luỹ bấy lâu rồi sẽ nằm trơ dưới bụi thời gian khi ngày ấy hiện tiền.

Và điều khủng khiếp nhất là khi ngọn lửa bén vào “chiếc áo” cuối cùng của một chuyến đi để đưa tôi thăng hoa hoà nhập vào hư vô bùng lên mãnh liệt, hưng phấn là thế nhưng tôi chắc rằng tôi không thể cầm bút đề thơ sẻ chia cùng những tâm hồn đồng điệu mỗi lúc đến với Dã Hạc Cư…..

Và rồi…..trời ơi còn bao điều khủng khiếp như thế xảy ra nữa khi ngày ấy đến !

Thế nên, chẳng biết bạn thế nào, nhưng riêng tôi tôi lại nghĩ, nếu ngày ấy thật sự đến thì tôi sẽ khóc, khóc thật nhiều khi phải ra đi, hay chí ít là tôi sẽ không thể mỉm cười ! Vì sao ư ?! Vì đơn giản rằng tôi “yêu quá cuộc đời này”!

Bước chân lên chuyến xe cuối cùng ấy của tôi sẽ loang lỗ những lưu luyến, và tôi mãi mãi không trông chờ nó dù rằng tôi biết nó sẽ đến……

 


Mai nữa tôi rời cõi sắc không, Thân vùi ba tấc giữa hoang đồng,

Hồn còn quyện mãi hương trà ngát, Nghe lá chiều rơi giữa gió không…

 


                                                                           Dã Hạc Cư vãn thu năm Kỷ Sửu

                                                                                Sơn dã cuồng nhân N.Đ

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

SƯƠNG LẠNH ĐÊM THU

 

 

 

Đêm lạnh tàn thu một nỗi lòng,

Dưới trăng đau đáu đối trường không.

Tình rơi bến mộng sầu con nước,

Ý lạc chiều tan nhạt ánh hồng.

Hữu ngữ hận phùng phi dụng xứ

      

Đới tâm tích ngộ bất tương thông.

           

Sương mờ cho buốt bờ mi đọng,

Cho rượu dường phai cả vị nồng

 

                                 Dã Hạc Cư 02.11.2009

                                 sơn dã cuồng nhân N.Đ