Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010
Thứ Ba, 16 tháng 2, 2010
Thứ Hai, 15 tháng 2, 2010
khai bút
XUÂN DÃ HẠC CƯ
Khai bút đầu Xuân Canh Dần
Xuân qua Dã Hạc rộn tình xuân,
Lay gã hàn sinh tỉnh giấc trần.
Bừng mộng pha trà mừng tuổi mới,
Sửa khăn đề bút thỉnh Đông Quân.
Hồng nhan mai sẵn tình tri kỷ
Lương hữu thơ chừ nghĩa bạn thân.
Sơn dã nghèo nhưng nhiều ý vị,
Cầm thi mở lối cõi trong ngần.
Dã Hạc Cư đầu giờ Tý
ngày mồng 3 chính nguyệt năm Canh Dần.
sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình
Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2010
CÂU ĐỐI MỪNG XUÂN CANH DẦN
Dã Hạc Cư, trầm đưa tiếng nhạc, hoa rộn hương lòng, đêm trừ tịch mượn chén rượu nồng mừng tuổi đến,
Kẻ Sơn Dã, bút dệt ý thơ, tình say bến mộng, phút giao thừa đem chung trà ngát đón Xuân sang.
Dã Hạc Cư đêm trừ tịch năm Kỷ Sửu 2009
Sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình.
Thứ Hai, 8 tháng 2, 2010
SÂN KHẤU CUỘC ĐỜI
Cuối năm công việc cứ chất chồng như núi, cũng vì sự mưu sinh mà buộc mình phải tạm rời Dã Hạc Cư làm một kẻ tỉnh giữa cuộc đời, chợt hôm nay ngồi nhìn lại bỗng thấy xấu hổ thay với Đào Uyên Minh, nghèn nghẹn chưa xướng nên câu “quy khứ lai hề” ! Giữa cái bộn bề và tấp nập của dòng đời trong những ngày giáp tết, bên chén trà cũ chợt lòng như lắng lại, cảm nhận cuộc đời như một sân khấu trò chơi với đôi cánh màn nhung không bao giờ khép, và chúng ta mỗi phút mỗi giây đang dồi thêm chút phấn điểm thêm chút son cho má thêm hồng môi thêm đỏ hoà vào vai tuồng mà cuộc sống đã phân cho. Nhìn thấu triệt thế rồi, lòng chợt như nhẹ nhỏm, chợt nhớ câu “Vui thay khi ta sống không rộn giữa rộn ràng” treo dưới nhà Tổ của thiền viện Phúc Trường ! Vẫn biết, trót gánh phù sinh chưa thoát kiếp, màn nhung không khép và vai diễn hãy còn, song vẫn có chút tinh thần tìm nhặt lấy một nụ cười rơi dưới thềm sân khấu
Lắng nhịp thời gian lắng nhịp đời,
Mấy mươi năm ấy tựa trò chơi.
Màn nhung không khép vai còn diễn,
Phấn điểm chưa phai bước chửa rời.
Nát giọng gửi tình, đời ấm lạnh
Trải lòng mong khách, bến xa xôi.
Tháng năm trở giấc Đông Quân lại,
Tìm giữa phù sinh một nụ cười.
Dã Hạc Cư 08.02.2010
Sơn dã cuồng nhân N.Đ