Nhóm thanh niên học Phật Chánh Trí sinh hoạt lần này trong tiếng ồn bất tận, vì chánh điện đang xây cất mà, nhưng không sao tâm vẫn an và trời vẫn xanh hihi. Hôm nay Ni Sư Trụ Trì nói chuyện với bài pháp "Cẩn tắc vô ưu", hay vô cùng, buổi sau xin Sư Cô Trí file bài giảng rồi up lên chia sẻ với mọi người, giờ xem hình trước nhóa!
Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012
Chánh Trí 13/05/2012
Nhóm thanh niên học Phật Chánh Trí sinh hoạt lần này trong tiếng ồn bất tận, vì chánh điện đang xây cất mà, nhưng không sao tâm vẫn an và trời vẫn xanh hihi. Hôm nay Ni Sư Trụ Trì nói chuyện với bài pháp "Cẩn tắc vô ưu", hay vô cùng, buổi sau xin Sư Cô Trí file bài giảng rồi up lên chia sẻ với mọi người, giờ xem hình trước nhóa!
nét bút tặng hậu sinh....
Hôm trước, có duyên hạnh ngộ mạn đàm với cô Hai Mỹ Lý tại Ẩn Phương Cư, chén trà chung rượu phím luận thi thư, Cô Hai quý tình mà đề bút bài thơ "Đêm Độc Ẩm" của Đình để tặng cho gã cuồng sơn dã, thích quá mà không biết phải cảm ơn Cô Hai thế nào, xin mạn phép Cô Hai cho Đình đưa nét chữ của Cô Hai lên đây khoe với chư hữu của Dã Hạc Cư...
Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011
Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011
một thoáng lãng du...
Tôi muốn tìm trong phút lặng yên,
Nụ hôn em phả mộng đào nguyên…
Ai gom mây kết trời vô định,
Để gặp đây rồi: một nét duyên…
Tôi muốn tìm trong suối nhạc êm,
Khúc tâm tư dạo buổi hương nguyền…
Trên đàn Tư Mã rung điệu luyến,
Nghe ngẩn ngơ lòng một phút riêng…
Tôi muốn lãng du giữa đêm nhung,
Bờ mây ươm mộng dưới trăng huyền,
Tương tư lọ phải nghìn xa cách,
Đã cạnh đây rồi, vẫn nhớ thêm…
Tôi cảm từ trong phút lặng yên,
Tình yêu cuồng nhiệt của người điên,
Hoang sơ một nét không vương bụi,
Giữa chốn trần gian rất muộn phiền…
Tôi đi tìm phút bình yên,
Bước chông gai gửi giữa miền nhân gian.
Tôi đi tìm dấu địa đàng,
Ru em một giấc hoa vàng ngày xưa.
Tôi đi tìm bóng trong mưa,
Nhặt câu kỷ niệm chiều đưa em về.
Tôi đi gửi hẹn trao thề,
Trao em trọn phút đam mê thuở đầu…
Gió tương tư trót dãi dầu,
Mưa tương tư cũng quen màu phong sương…
Chiều buông tiếng nhớ câu thương,
Gót chân lãng tử quen đường phong lưu…
Dã Hạc Cư mùa thu năm Tân Mão
sơn dã cuồng nhân
Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011
thư gửi quan nghè...
Quan Nghè Nguyễn Ngọc Chiến tiên sinh nhã giám:
Tôi với tiên sinh, duyên bèo nước không hẹn mà tương hội, quý cái tình mà thành ra nghĩa thâm giao, tính đến nay âu cũng sắp ba thu, tình bằng hữu xem ra càng nồng đượm.
Mối tương giao giữa tôi và tiên sinh, thoắt trông qua cứ ngỡ khách qua đường nhưng ai biết được đằng sau đấy lại là duyên Chung Bá. Thế mới thấy cổ nhân dạy thật là chí lý “quân tử chi giao đạm nhược thuỷ”, thiết nghĩ tôi và tiên sinh như thấu cạn cả nỗi lòng song lại vượt ra ngoài lề thói xã giao mà xã hội ngày nay hằng chuộng lấy, ngẫm cũng đáng trân trọng thay.
Những nghĩ, trong trần lao, vì cuộc mưu sinh mà cả tôi và tiên sinh đều bận rộn, khoác áo đời mà diễn cho trọn vay tuồng, phải chăng vì thế mà chung trà chén rượu cùng nhau đối ẩm không xuất hiện nhiều trong suốt chừng ấy năm qua, song tình nghĩa không vì thế mà trở nên nhợt nhạt! Ngược lại, mỗi độ có dịp cùng tiên sinh đối ẩm, tôi và tiên sinh lại như đắm mình vào tiếng nhạc lời thơ, những phút giây ấy, ta như khép mình trong một góc khuất để thăng hoa và để nhìn lại cuộc hồng trần!
Chiều nay cũng vậy, tôi và tiên sinh lại chén rượu nghiêng bầu tìm say trong tình tri kỷ. Người Hán có câu nói thật hay “tửu bất tuý nhân nhân tự tuý” rượu chẳng say người người lại tự say, ta say lòng với khách tri âm!
Nếu ai đó bất chợt đọc được những câu viết này ắt hẳn nghĩ rằng tôi và tiên sinh là những kẻ hợm, dở hơi trong cuộc sống, nhưng có lẽ tiên sinh cũng hiểu, phải quay lại thời xưa vay tìm con chữ mới có cái tạm gọi là xứng đáng để trao tặng tiên sinh. Thiên ngôn vạn ngữ, khó cạn tiếng lòng, thảo vội mấy dòng điên dại cùng một bài luật thi để kỷ niệm buổi chiều tương hội kính trình dưới án, ngưỡng vọng tiên sinh quý tình đừng chấp lời quê mùa của kẻ tục khách nơi sơn dã mà quá mục, được vậy Đình tôi lấy làm vinh hạnh lắm thay.
Ngưỡng vọng tiên sinh thân tâm an hảo.
HƯƠNG ĐỌNG CHIỀU SAY
Ngân phím Bá Nha mừng quý hữu,
Hạ giường Trọng Cử đón tri âm…
Hương rượu chiều nay rót xuống trần,
Hoà cung Lưu Thuỷ vút tơ ngân.
Hoàng Lương mộng cũ đà bao độ?!
Thế sự hồn say lại mấy lần?!
Vung bút Lý Tiên mà thổn thức,
Tìm thơ Đỗ Thánh để bâng khuâng.
Chén trà, bầu rượu còn duyên đấy,
Tôi – Bác ngày mai lại góp phần…
Dã Hạc Cư chiều say men rượu 30.10.2011
tục khách sơn dã cuồng nhân cung kính bái đề
Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011
một thoáng du miên...
Mùa Hạ năm nay đã tranh thủ đưa N.U về Saigon đến Thùy Khương Trang ra mắt Quận Chúa Hỷ Khương, lâu ngày không gặp lại nên buổi tương phùng như có quá nhiều chuyện để kể cùng nhau, nào thơ nào nhạc, nào xướng nào họa…nói chung là “tỷ” chuyện để bàn hòa chung vào tiếng cười giòn tan trong như tiếng pha lê vỡ mà cụ Trần Văn Khê đã phải thốt lên “Em cười ngọc thốt vang trời đất, Lay động hồn xuân nụ nõn nà” của Cô Hỷ Khương – Quận Chúa đất thần kinh một thuở.
Thời gian trôi quá nhanh, hay là hai thế hệ con người có chung một tâm tình mà thoắt chốc đã thấy đứng trưa, Cô Hỷ Khương cười vang “chừ đi ăn bún bò hỉ, còn gặp nhau là hãy cứ ăn mà…”, tiếng cười vang lên khanh khách…
Điểm đến là quán Du Miên, khung cảnh nên thơ hòa với người thơ mà thành ra buổi chuyện trò thêm thú vị! Cô lúc nào cũng vậy, sâu sắc nhưng hiền hòa, tế nhị nhưng rất cởi mở, cao sang nhưng lại cũng rất ư bình dị, lần nào về gặp Cô cũng chan hòa trong thi vị và đạo vị, cái sự đời phức tạp đa đoan như tơ vò trăm mối, ấy vậy mà dường như đều được Cô hóa giải tất cả bằng thơ, thơ của cụ Ưng Bình và thơ của Cô! Nói khác đi, Cô dùng thơ để tải đạo vào đời.
Ai một lần hạnh ngộ, cũng lưu luyến mãi hình bóng của một Quận Nương bình dân giữa lòng phố thị, phải chăng vì thế mà trái tim N.U rung lên thành cung bậc, kết chữ thành thơ đề tặng bậc tiền bối trong buổi sơ giao cho thỏa cái lòng mến mộ!
Đình mạn phép ghi lại bài thơ của N.U để chia sẻ cùng quý thân hữu của Dã Hạc Cư, đồng thời cũng đưa cả bài họa của Đình để trước là tỏ cái tình với Quận Chúa Hỷ Khương, sau là tặng cho những tâm hồn đồng điệu vậy…
MỘT THOÁNG BÌNH YÊN
kính đề tặng Quận Chúa Tôn Nữ Hỷ Khương
Một thoáng bình yên giữa kiếp này...
Thùy Khương Trang ấy chốn Bồng Lai.
Trà khơi lối mộng tan phiền não,
Hoa kết lời thơ hóa Phật đài.
Tạc dạ lời hay trăm kẻ đắm,
Ghi lòng ý đẹp vạn người say.
Du Miên vương vấn tình thi vị,
Một thoáng bình yên giữa kiếp này...
Tiểu bối sơ học n.d.m.h bái đề
Bái họa thi phẩm “Một thoáng bình yên” của N.U
Cung kính đề tặng Tuy Lý Phủ Quận Nương
NẾP VƯƠNG TÔN…
Lòng trải thiên thu gửi chốn này,
Vần thơ chan chứa đạo Như Lai.
Tình ngân câu hát trên cung nhạc,
Ý quyện lời ngâm dưới nguyệt đài.
Tạc đá ngàn năm ru cõi mộng,
Ghi vàng muôn thuở mở dòng say.
Trang đài lưu nếp Vương Tôn cũ,
Lòng trải thiên thu gửi chốn này…
sơn dã cuồng nhân bái họa
Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011
Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011
Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011
Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011
cánh hạc đêm huyền...
Chỉ hai ngày nữa là lên đường đi công tác rồi, chuyến này đi những mười lăm ngày mới về nên cũng muốn gặp một vài người bạn thâm giao trước lúc lên đường, uống chén trà, vịnh câu thơ, thưởng chung rượu đưa tiễn…nhưng không hiểu sao lần này ai cũng bận rộn cả. Người thì đau, người thì bận, người thì đi công tác, người thì ở quá xa…thế là đành thôi vậy, chắc mọi người muốn chờ ngày mình về rồi gặp luôn một thể…
Nhưng nghĩ cho cùng, đâu phải gặp nhau mới trọn tình giao hảo, trong lòng đã có nhau thì dẫu quan san cách trở nhưng tâm ý đã thắm đượm nghĩa tình…
Đêm phả mộng, rót chén hoàng hoa cũ, pha lấy ấm trà mang phong vị ngày xưa, bầu thi hứng như chợt len lỏi tìm về, cất bút đề thơ mình bạn với mình, nghe tiếng thời gian ngân dài trong đêm vắng…
Tạ từ còn thiếu chén hoàng hoa,
Thiếu cả tri âm giữa vị trà.
Thiếu bạn sẻ chia cung lưu thuỷ,
Thiếu tình chan chứa chuỗi ngày xa.
Thiếu câu thơ tiễn trong trời mộng,
Thiếu vị tương giao dưới nguyệt ngà.
……………………
Đường vận lửng lờ ngân tiếng đợi,
Đêm huyền ta lại bạn cùng ta…
Dã Hạc Cư 14.07.2011
sơn dã cuồng nhân
*ảnh sưu tầm từ internet
Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011
trà rót chiều mưa...
ĐỌC"MƯA CHIỀU ĐOAN NGỌ"
CỦA HOÀNG HOA NỮ SĨ CẢM TÁC
Nghe tiếng mưa rơi tự cõi nào,
Mà như nghe tiếng khúc Ly Tao,
Bâng khuâng rót giọt hoàng hoa cũ,
Rót cả hồn xưa đắng vị vào...
Mang cả hồn thơ khóc cõi thơ,
Cầm thôi ngân điệu bặt câu chờ,
Trăng khuya lạc nẻo tan vào mộng,
Thủy Phủ ai về dấu ngẩn ngơ?!
Ngàn năm vẫn thể ngàn năm cũ,
Đời vẫn phong ba vạn nẻo mù,
Chẳng biết hồn say về đâu nữa,
Để tình lạc lõng cõi âm u...
Thôi rót trà nay kính khách xưa,
Tìm vui đắng vị chút hương thừa,
Trăm năm đã biết là dâu bể,
Phi thị mặc đời lối đẩy đưa...
Dã Hạc Cư 07.07.2011
tục khách sơn dã cuồng nhân
Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011
đêm như phả mộng...
ĐỘC ẨM
Đêm mưa trà một ấm,
Nhạc quyện giữa lư trầm,
Tình rót vào ngọn bút,
Thơ phả mộng cung cầm...
Dã Hạc Cư
đêm mưa mùa an cư năm Tân Mão
sơn dã cuồng nhân
Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2011
một sớm sương mờ...
Sáng nay, lúc rời khỏi bàn làm việc cũng là lúc trời vừa hừng sáng, lại một đêm trắng! Đêm qua dài quá, có phải lần đầu đâu, nhưng sao mà đêm qua nó lại dài hơn lúc nào hết, chút tâm tư nặng trĩu này e rằng chỉ có chúng môn sinh mới hiểu được!
Trời sáng, chút tàn dư của bóng đêm phút chốc bặt tăm khi vầng dương hiện rõ. Rời khỏi bàn làm việc, đi rửa mặt rồi cầm chổi quét nhà. Lạ thay, chính ngay lúc ấy, hình ảnh cây chổi hiện ra trước mắt tôi khác hẳn những ngày thường, tôi như chợt nhận ra được cái dũng mãnh trong sự lặng lẽ nép mình sau cánh cửa của cây chổi, chẳng nói chẳng rằng, âm thầm lặng lẽ mà lại làm được việc lớn cho thiên hạ thương sinh!
Một đường chổi đưa tẩy tận cấu trần mang lại vẻ mặt rạng rỡ cho khắp nhân gian mà chưa một lần mở lời xưng công trạng!
Ngẫm lại, thế gian này nếu không có y, e rằng từ lầu son gác tía tới góc chợ lối quê, đâu đâu cũng chung một sự bừa bộn hôi hám. Hết ngày lại ngày, đến hẹn lại lên, chẳng ngại hèn sang, không phân phú tiện âm thầm quét sạch trần lao dù biết rằng sau đó mấy ai còn nghĩ đến!
Y dại chăng?! Y ngu chăng?! Y khờ quá chăng?! Hay tâm trí y quá ư cuồng loạn chăng?!
Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu!
Đem thân mình đặt sau thiên hạ, vì thiên hạ thương sinh mà mưu cầu hạnh phúc phò trì chính nghĩa, đạo của người quân tử vậy…
Thương lắm thay!
Ta nay vì y mà đề thơ cảm kích vậy…
CÂY CHỔI…
Cỏ khô bó lại một tầm tay,
Trông thế mà y lại rất tài.
Một thoắt xuống lên tan cấu uế,
Đôi đường qua lại sạch trần ai.
Lòng ngay tận tụy hoài son sắc,
Dáng thẳng xông pha vẫn miệt mài.
Chẳng ngại bẩn dơ muôn nẻo thế,
Vì đời phụng sự mãi hăng say…
Dã Hạc Cư 02.07.2011
sơn dã cuồng nhân bái vịnh
Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011
Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011
hứng giọt lệ trời...
xòe bàn tay
cho giọt mưa
ngân dài
muôn phím nhạc,
ru tiếng lòng
lạc lỏng thuở ngày xưa…
mưa
xúc cảm giữa
những chiều mông muội,
nắng tắt rồi…
môi nhạt buổi chia phôi…
em đi qua,
một lần và mãi mãi…
góc phố buồn
còn lại
chỉ mình tôi…
mưa
những dòng trôi
lung linh và mờ ảo,
xuống cuộc tình
lảo đảo kiếp phù sinh…
không một lời
mà đâu phải lặng thinh
cứ nức nỡ,
vỗ tim mình
bất tận….
mưa
những khoảng trống
nối tiếp nhau
giữa đôi bờ hư vọng,
lặng tiếng chờ,
khép mộng
bước hồng hoang…
vẫn cứ ngỡ
hoa vàng ta tìm động,
ai đâu ngờ
vô vọng mảnh tàn trăng…
mưa
những giọt nước
lăn dài
trong ngấn lệ
trần gian buồn
cho chân mãi
muốn đi hoang…
mưa…
Dã Hạc Cư chiều mưa 24.06.2011
S.D.C.N
Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011
tình theo mây gửi cuối trời...
Xòe tay hứng giọt mưa rơi,
Lắng nghe tiếng mảnh lệ trời vỡ tan…
Tưởng nhân gian, cõi địa đàng…
Ai hay cũng chỉ đá vàng chen nhau…
Rượu tương tư rót mộng nào,
Mà nghe men đắng đổ vào hư vô…
Bạc đầu con sóng lô xô,
Cho trăng thu vỡ lạc bờ tiêu sơ…
Gặp nhau một phút tình cờ,
Ghét thương chi để bây giờ rẽ đôi?!
Ừ thì đã thế thì thôi,
Đường xưa nay lại mình tôi một mình…
Trả nhau hải thệ sơn minh,
Trả nhau cả những mảnh tình vỡ tan…
Trầu cay, một chiếc lá vàng,
Tiếc tơ loan lỗi cung đàn từ đây…
Mai về nâng vạt nắng gầy,
Hong khô ngấn lệ tháng ngày đã xa…
Dã Hạc Cư chiều mưa 23.06.2011
S.D.C.N