Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

tứ đại bất hoà...

Mấy hôm nay bỗng dưng bị điếc một bên tai trái, có lẽ do sự bất hoà nào đó của tứ đại nên thành ra thế! Mới hôm qua còn nghe rõ lắm, ngủ một đêm lại giảm thính lực một bên tai, chợt cảm nhận cuộc đời quá mong manh và tạm bợ, cái tưởng của mình mà mình không thể giữ được nữa là cái không phải của mình!

Ban đầu thì cái cảm giác ù ù và nghe không rõ khiến cho mình cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng tĩnh tâm ngồi suy nghĩ lại thì thấy thế hoá ra hay! Nghe không rõ thì thôi không để ý nữa, cái gì vào được thì nghe cái gì không vào được thì thôi kệ nó, thế mà lại thấy nhẹ người, nào lời phi thị, nào tiếng kẻ a dua, nào câu nói của phường xu nịnh…nhất loạt “nỏ lắng tai”! Mình không phải thánh nhân nên lòng vẫn còn bao xáo động, nay tứ đại bất hoà sinh ra cản trở, nhưng khéo lợi dụng sự cản trở này thì âu không phải là vi diệu lắm ru?!

Nhiều người thương tưởng thúc ép đi khám bệnh, ừ thì đi, nhưng khỏi hay không không còn là điều mong mỏi, chữa được thì về trạng thái cũ, không chữa được thì bớt tiếng thị phi vậy thôi, có gì đâu mà mừng hay phiền muộn! Bất chợt nhớ mấy câu kệ trong kinh Pháp Cú “Vui thay khi ta sống, Không rộn giữa rộn ràng, Giữa những người rộn ràng, Ta sống không rộn ràng”, nếu giảm được tâm mong cầu và bớt bị chi phối buồn vui giữa cái được và cái mất thì xem ra đâu cần phải nhọc cầu cõi Tịnh Độ Tây Phang…

 

 

ĐIẾC…

 

 

Khép nửa tai im nửa việc đời,

Hành trang nhẹ gánh buổi rong chơi.

Bao năm nhọc sức tìm hư ảo,

Một khắc dừng chân mở nụ cười.

Rượu rót Chân Như vào muội mị,

Trà say Không Sắc giữa chơi vơi.

Trăm năm thơ hát khung trời mộng,

Cảm tiếng thiên thu một kiếp người.

 

 

                                            Dã Hạc Cư 15.09.2011

                                            sơn dã cuồng nhân

 

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

tiếng lặng chiều mưa...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ĐÊM MƯA HẦU CƠM CHA

 

  

 

 

 

Bữa cơm trong bệnh viện,

Con lặng lẽ hầu Cha,

Hiên ngoài mưa thu rót,

Cho lạnh ngấn lệ nhoà…

 

 

Thương Cha đời lam lũ,

Chân trần bước chông gai,

Gánh mưa và đội nắng,

Đi tìm một ngày mai…

 

 

Cha nằm nghiêng một góc,

Tóc ngã màu sương pha,

Tháng năm nào xuôi ngược,

Đổ trên cội cây già…

 

 

Vẫn biết đời huyễn mộng,

Biến chuyển màu sắc, không,

Vậy mà con vẫn khóc,

Giữa dòng đời mênh mông…

 

 

Lặng nghe

mưa rót tầng không,

Mà như sâu thẳm

tiếng lòng

vỡ tan!

Hầu cơm Cha…

…ngấn lệ tràn…

 

 

Dã Hạc Cư  mùa thu năm Tân Mão

sơn dã cuồng nhân