Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

bước chân côi...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

bước chân côi…

 

 

 

ta gặp nhau,

trong chuyến tàu

cách mười năm sau trước,

để duyên bèo và tình nước kết vần thơ,

nghe mưa lả tiếng chờ bên gác nhỏ,

điệu Phụng Cầu

như trăn trở giữa tàn canh…

 

em nào phải

nàng Văn Quân họ Trác,

sao tôi hóa mình vào kiếp gã Tương Như,

để máu tim

chợt tuôn từ ngọn bút,

phổ tiếng lòng

tìm một phút,

thật bình an…

 

này cô bé

bên trần gian

đầy xáo động,

em rất gần,

song cũng rất xa xôi,

em là hình mà chiếc bóng là tôi,

cứ lặng lẽ để rồi chờ tan biến…

dòng sông đời

miên man muôn đợt sóng,

chỉ phút lặng thầm

khẽ ươm mộng

gửi về nhau…

 

cuộc sống ơi

cuộc sống rực muôn màu,

sao thiếu hẳn

một gam màu

cho tôi nhỉ?!

nẻo đến con tim

dặm trường thiên lý,

lại mơ hồ riêng chỉ bước chân côi!

 

 

Dã Hạc Cư  chiều mưa 26.11.2010

sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình

Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

dã hạc thiền...

 

THIỀN

 

Mình với ta, ta lại với mình,
Yêu trong cõi Phật, Thiền trong cõi đời.
Khóa đôi môi, chẳng có lời,
Nụ hôn em mở khung trời Đạt Ma...

 

 

                                                 Dã Hạc Cư 25.11.2010

                                                  Sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình

 

 

 

 

-----------------------------------

*ảnh sưu tầm từ internet

Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

thương lắm thầy ơi...

 Rồi cái nắng vàng ấm áp của mùa thu cũng lặng lẽ ra đi, vương lại trên nền trời xanh thẳm ngày nào, giờ đây chỉ còn lại những vạt nắng khẳng khiu, thưa thớt. Những chiếc lá mảnh mai trên cành rồi cũng theo gió bay đi. Một mùa đông nữa lại về! Không ấm áp, thanh tao như mùa xuân, cũng chẳng oi bức, chói chang như trời hè, càng không thể hòa cùng với những giai điêu êm ái, ngọt ngào của tiết trời mùa thu. Mùa đông về mang theo cái giá rét của phương Bắc, cái hơi lạnh của phương Nam, cùng với những trận mưa dầm rả rích. Ấy vậy mà, mùa đông đối với tôi là một khoảng thời gian vô cùng đẹp. Cái khoảnh khắc mà bọn học sinh, sinh viên chúng tôi có thể quây quần, quấn quýt bên nhau cùng nặn óc để viết ra những bài văn, bài thơ con cóc, sưu tầm những mẫu chuyện vui về trường lớp, về phấn trăng bảng đen... rồi cùng vẻ nên những trang báo tường đầy ý nghĩa để dâng tặng thầy cô giáo nhân ngày 20/11- ngày lễ thiên liêng trọng đại của nhà giáo Việt Nam- cái ngày mà những đứa học trò như tôi luôn nhớ đến với bao niềm cảm xúc dạt dào khi nghĩ về những người cha, người mẹ thứ hai của mình. Ôi, những khoảnh khắc tuyệt vời và đẹp đẽ biết bao!

Và hôm nay, một mùa 20/11 nữa lại về, lòng tôi chợt lâng lâng khó tả! Bao kỷ niệm đẹp của một thời cắp sách đến trường lại tràn về trong tâm trí tôi với niềm hân hoan hớn hở. Chợt lòng tôi như thắt lại, bởi thực tại đã đánh thức tôi,dường như một luồng gió buồn nào đó đang quanh quẩn đâu đây. Từ sâu thẳm trong tận đáy lòng tôi thoáng dậy một nổi buồn man mác. Tôi nghĩ về thầy tôi, một thân tằm lặng lẽ, cả cuộc đời thầy chỉ biết oằn mình, rứt ruột nhả những sợi tơ vàng, dệt nên tấm áo vinh quang cho thế hệ tương lai. Để rồi một mai, khi đã được khoác lên mình tấm vuông lụa,có mấy ai còn nghĩ đến thân tằm, tằm ơi! Buồn lắm và thương thầy nhiều lắm. Bởi thế, cả cuộc đời này không quên được đức hy sinh thầm lặng của thầy, một người thầy mà tôi vô cùng tôn kính.

Tôi may mắn được gặp thầy vào học kỳ hai trên giảng đường đại học, càng may mắn hơn khi được thầy dìu dắt trong ba học kỳ liền. Từ lúc chúng tôi nhìn chữ hán trong sự lạ lẫm pha chút tò mò, nhưng rồi lại vứt sách làm ngơ,chẳng đúa nào buồn học cái thứ ngôn ngữ của kẻ thù đã đày đọa dân tộc mình trong suốt một chặng đường dài lịch sử. Và thầy đã đến chúng tôi như sự vô tình mà hữu ý, bằng tấ cả nhiệt huyết của lòng yêu  nghề, cùng với vốn kiến thức chuyên môn bác học, thầy đã giúp chúng tôi xóa bỏ được những suy nghĩ ích kỷ, cổ hủ của mình. Thầy đã khai phá con đường dẫn dắt chúng tôi đến với chữ Hán trong niềm  thích thú, say mê. Trong suốt ba học kỳ đứng lớp, thầy đã gieo vào lòng chúng tôi biết bao ấn tượng đẹp về hình ảnh của một lương sư chuẩn mưc, một nhà giáo ưu tú. Ở thầy hội tụ đủ cả vẻ đẹp về văn hóa, tri thức, đạo đức, nhân cách và tâm hồn. Thầy đến với sư nghiệp trồng người trên tinh thần đày nhiệt huyết:

" Lấy máu tim thắp đèn trí tuệ

Rút ruột tằm trả lại bể dâu"

Có lẽ nhờ vào phương châm ấy mà thầy không bao giờ nản lòng trước những khó khăn thử thách trong cuộc sống cũng như trong môi trường giáo dục đầy tính cạnh tranh của thời hiện đại- cái thời kỳ mà "con buôn khoác áo trở nên thầy"; nhưng  thầy tôi vẫn yêu nghề với một cái tâm thuần khiết, trong sạch của nhà giáo chân chính, không màn danh lợi, không mưu tính chuyện áo cơm. Thầy dìu dắt bao thế hệ học trò với cả trái tim nhân ái. Những lúc bên cạnh thầy, được thầy giảng dạy, chỉ bảo, tôi như cảm nhận được cái hơi thở ấm áp nồng nàn của người cha dành cho con vậy. Luôn quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho con đến từng bữa ăn, giấc ngủ, chỉ mong sao con chóng lớn thành người. Và thầy cũng vậy! Đến với học trò bằng tất cả nhiệt huyết của lòng yêu nghề, thầy luôn sẵn sàng lắng nghe ý kiến của sinh viên, từng bước hoàn thiện mình tìm ra những phương pháp giảng bài tốt nhất đẻ truyền đạt kiến thức cho chúng  tôi, đưa chúng tôi đến với bến bờ tri thức. Tình cảm  của thầy dành cho sinh viên là tất cả! Ấy vậy mà, có những học sinh đã vô tình hay hữu ý gieo vào thầy những cơn bão lòng dữ dội khiến thầy phải tổn thương. Tôi nhớ có hôm thầy đến lớp với tâm trạng không thoải mái bởi sức khỏe thầy không tốt, thầy bị đau họng và dường như không thể nói ra lời. Nhưng thầy vẫn gắng sức để giảng bài, thế mà cò nhiều bạn lại vô tâm không để ý, ngồi nói chuyện riêng, đôi lúc như muốn lấn át lời giảng của thầy. Không kìm được giận, thầy đã đập bàn và la chúng tôi. Cả lớp học chìm sâu trong sự im lặng; từ phía dưới lớp nhìn lên, tôi thấy từ sâu trong khóe mắt thầy dường như đã ngấn lệ. Hơn ai hết, tôi hiểu được rằng: mắt thầy ngấn lệ không phải vì giận mà là buồn vì phải la mắng chúng tôi. Im lặng, tôi chẳng biết nói gì!Để rồi vừa về đến nhà, tôi nhận được dòng tin nhắn từ phía thầy: "Dường như thầy giảng bài không còn sức hấp dẫn nữa thì phải? Buồn, tổn thương và đau lòng nhiều lắm, về đến nhà là nằm luôn chẳng muốn ăn uống gì nữa, em à! Nằm mà nước mắt cứ chảy! Sao mình thương học trò mà học trò lại đối xử với mình như thế em nhỉ?!". Đọc những dòng tin nhắn của thầy tôi vô cùng cảm động, rồi những giọt nước mắt cứ lăn dài. Tôi không làm thầy buồn nhưng tôi cảm thấy có lỗi với thầy nhiều lắm, càng nghĩ tôi càng xót xa và thương thầy nhiều. Im lặng hồi lâu, tôi không biết nên xin lỗi, an ủi thầy thế nào. Nhưng cuối cùng thầy lại nói với tôi: " thầy giáo giống như người lái đò vậy em à!

Sớm đẩy thuyền con trăm lượt khách

Chiều về bãi vắng chẳng người theo."

Thầy như thân tằm đã trót ăn dâu thì phải trả nợ dâu!

Thầy ơi! Em biết nước mắt chảy xuôi chứ không bao giờ chảy ngược, và chỉ có trò quên thầy chứ làm sao thầy có thể bỏ trò được!

Thầy ạ, dòng thời gian cứ vô tình trôi đi mãi, để lại sau lưng hun hút chặn đường dài, nhưng lời giảng của thầy vẫn còn đó - những nốt nhạc đời không thất lạc dư âm, ngân vang và xanh tươi mãi mãi. Thầy đã sống như cành mai trong bão tuyết vẫn ươm hương lặng lẽ cho đời. Thương lắm thầy ơi!

 

                                                                            Nhược Lan

 

 

------------------------

*hình sưu tầm từ  internet

 

chiều thứ tư...

CHIỀU THỨ TƯ

 

 

Thầy ơi! Một hình ảnh đẹp của thầy đã in sâu vào tâm trí của em, một hình ảnh mà chắc không ai làm được. Thầy đừng  cười hay nghĩ em đang ca ngợi thầy nha! Hãy lần theo dấu bút của em mà nghe em kể chuyện hen.

Thầy à, thầy có nhớ chiều thứ tư ngày 17/11 vừa qua không? Khi thầy đang giảng bài thì đột nhiên trời chuyển mưa, điện cũng cúp, trời tối xầm, dường như chỉ còn một màn đen bao quanh lớp học. Mọi người hoảng sợ, có người thì thốt thành tiếng. Trong tích tắc mọi âm thanh chùn xuống rồi im bặt, chỉ duy nhất một giọng nói ấm áp vẫn vang đều đều -  thầy vẫn giảng bài trong cái không gian tĩnh mịch ấy! Thầy vẫn ở trên bục giảng và vẫn say sưa giảng bài. Thật lòng mà nói, lúc đó em mới cảm nhận được tâm huyết của thầy, thầy đã không ngại những cản trở ngoại cảnh và điều đó cũng đã chứng minh được thầy tận tụy, yêu nghề giáo này như thế nào! Thầy ơi! Em xin đại diện cho tất cả các bạn trong lớp cám ơn thầy rất nhiều, cám ơn những mãnh chắp vá và sự cố gắng gọt dũa chúng em trong những tháng ngày qua. Nhân hôm nay ngày 20/11, ngày tôn vinh những bậc tôn kính, những con người sống bằng cả tấm lòng em xin chúc thầy được nhiều sức khỏe và mãi là con đò đưa các thế hệ sau tiến bước.

 

                                                                                 Kính thầy

                                                                              Trò của thầy

                                                                                 Trí Bảo

 

------------------------

*hình sưu tầm từ  internet

thiền...

 

THIỀN

 

Anh đến bên em giữa cuộc đời,

Tìm hương Thiền vị giữa bờ môi.

Vòng tay ôm cả trời không sắc,

Bến ngộ thuyền yêu lặng niệm rồi.

 

 

                                             Dã Hạc Cư 24.11.2010

                                               sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình

 

 

 

 

----------------------------------------------

*ảnh sưu tầm từ internet

 

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

khúc hát mừng tuổi nghề.....

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

SÁU NĂM CÒN VỌNG MỘT LỜI CA

 

 

Trộm nghĩ:

 

 

Kiếp trăm năm

Hoàng lương một giấc;

Cõi bụi hồng,

Ai thật?! Ai gian?!

Với núi sông ai phơi dạ trung can?!

Cùng non nước ai dự hàng lương đống?!

 

 

Kiếp này:

 

 

Chọn nghiệp giáo,

sẵn dặn lòng câu tiết tháo,

Cam phận nghèo,

giữ mối đạo tiếng thanh cao.

Sáu năm qua phong sương với ba đào,

Vẫn còn đó trinh nguyên màu hương sắc!

 

Đề thơ xin gửi mặt,

Trong lối mộng đi về,

 

 

Thơ rằng:

 

 

Ta lại mừng ta một tuổi nghề,

Sáu năm nồng đượm nỗi đam mê.

Dòng trong một dải thường lui, tới,

Bể học mênh mông vẫn lại, về.

Chẳng biết khom lưng, cam tiếng “dại”,

Kém trò nịnh nọt, mặc lời “chê”.

“Lương Sư” đạo cũ hằng ghi dạ,

Chẳng để ngàn thu vểnh mặt hề.

 

 

Không ham bia đá dựng,

Chẳng chuộng tiếng sử xanh,

Nếp quen đời sơn dã,

Bước chùn ngõ công khanh.

 

 

Cơm thường rau với đậu,

Nhịn thịt để mua trà,

Người trông ta bảo khổ,

Ta thấy mình thăng hoa.

 

 

Trong chén trà đắng vị,

Chan chứa cả hương đời,

Đượm nếp nghèo sư phạm,

Ươm mầm gửi muôn nơi…

 

 

Do vậy mà:

 

 

Trà thơ quen nếp vẫn ngâm nga,

Kết mối lương duyên rất đậm đà.

Nước đắng trao lòng ươm vị ngọt,

Hương nồng gửi phận kết tinh hoa.

Ngậm sương khép cả càn khôn lại,

Mở ngọn đong đầy nắng gió qua.

Sẵn đấy tấm lòng muôn thuở đấy,

Trinh nguyên một sắc với yên hà.

 

 

Âu là:

 

 

Chẳng tiếc giấc Nam Kha,

Đâu tham mùi phú quý,

Chí tiêu dao muốn mượn bồn Trang Tử,

Hát nghêu ngao như cụ Công Trứ ước thành thông:

 

Thân chánh trực

lập địa kình thiên

sống ngàn thu kiên gan huyền nhật nguyệt;

Cội trung can

xuyên sơn phá thạch,

đứng trăm năm quyết chí thách phong sương!

 

 

Lại ca rằng:

 

 

Đạo nhà quen nếp thư hương,

Ngại cong lưng giữa nẻo đường công danh.

Muối dưa quen nếp cũng đành,

Phím Cao Sơn chỉ riêng dành tương tri!

Sáu năm vương nợ cầm thi,

Sáu năm bụi phấn đường đi lối về.

Trót mang nghiệp gán vào nghề,

Trăm năm giữ lấy lời thề sắt son.

Dòng trong xuôi mái thuyền con,

Lòng so nhật nguyệt nước non soi cùng.

 

 

 

Dã Hạc Cư 20.11.2010

Sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình

 

 

 

 

 

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

khóc với quê hương...

KHÓC VỚI QUÊ HƯƠNG

 

Ly hương có lẽ mãi là tiếng kêu xé lòng và là nỗi đau thắt ruột suốt cả một đời người đối với những ai vì một hoàn cảnh bất khả kháng nào đó mà phải rồi xa nơi chôn nhau cắt rốn, nơi mà hơi thở của dòng máu Cha Ông trăm nghìn năm mai hậu còn âm ba trong từng thớ đất. Nó là sự bất hạnh khôn cùng mà không bút nào tả hết được.

Chẳng phải thế ư?! Từ xưa đến nay biết bao câu thơ lời văn, biết bao giọt lệ nghẹn ngào vang lên từ nơi đất khách của những người con mang lấy số phận bất hạnh phải “xé bầy”, sống kiếp sống cô thân nơi đất khách quê người!

Thương lắm, những mảnh đời như thế!

Song, bên cạnh những số phận trớ trêu như thế, vẫn có không ít người vì chữ đỉnh chung mà dứt ruột quay lưng, chối bỏ hai tiếng quê hương nồng nàn chan chứa để chạy theo giấc mộng kê vàng. Nhưng nếu chỉ có vậy thì có lẽ chẳng có gì phải bàn cãi, bởi lẽ mỗi người một chí hướng kia mà!

Khổ thay, có người đã từng trăm phương ngàn kế, muôn thủ đoạn chẳng từ chỉ để đạt được một mục đích duy nhất là chối bỏ mảnh đất chôn nhau để tìm một quê hương mới! Để rồi một khi đạt được mục đích của họ rồi, ngày chuẩn bị khăn gói ly hương họ hân hoan mâm cao cỗ đầy thết đãi quý bạn hữu cho bỏ tháng ngày vất vả vì cái mục tiêu đã chọn! Trong phút giây ấy, những giọt nước mắt vắn dài thường là thứ gia vị không thể không có trong phút giây “thoát ly” để “món ăn” đưa tiễn thêm đậm đà hương vị, để “vở kịch” “biệt hành” thêm sắc màu sống động nên thơ!

Chợt ngay lúc ấy, gã điên cuồng nơi sơn dã lại trĩu lòng với trăm mối hoài nghi, nước mắt gì đây nhỉ? Là thương?! Là nhớ?! Là nghĩa?! Là tình?! Hay lại là vì sắp có một quê hương?!

Mới đây thôi, được mời dự một màn kịch tiễn đưa như thế, tính quê mùa lại thêm phần cổ hủ, dự liệu được kịch bản sẽ thế nào nên từ chối chẳng tham gia, bởi lẽ mắt yếu kém đâu dám ra gió lớn, sợ cát bụi bay vào hỏng mất đôi cánh cửa sổ của tâm hồn mà thuở ấy Mẹ chắt chiu ban cho!

Vai diễn đã xong, màn nhung khép lại với nham nhỡ bê bết phấn son, một môn sinh dự buổi lễ nhắn tin “Thầy quá sáng suốt khi quyết định không tham dự, bát nháo lắm Thầy ạ!”.

“Thầy biết!!!”…

Tựa lưng vào ghế, nâng chén trà sen mang phong vị quê hương nhấp một ngụm nhỏ mỉm cười, bầu thi hứng chợt ùa về trong vị đắng…

 

 

 

NGHE TIN KHÁCH GIAI NHÂN

PHÚT LY HƯƠNG THƯƠNG CẢM

HỨNG ĐỀ

 

 

 

Nước non một gánh nước non ơi,

Lắng tiếng hồng nhan khóc với Người.

Phận bạc đã toan rời cố quận,

Má đào chi lụy?! mở trò chơi…

Ngàn năm ấy chắc còn lưu tiếng,

Một kiếp này thôi  cũng để đời.

Nghe đấy bước đi còn đẫm lệ,

Đề thơ ướm hỏi: “lệ chi rơi?”

 

 

                                         Dã Hạc Cư 21.10.2010

                                       sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình hứng đề

 

 

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

Tự dưng là cái tự dưng, Vương tơ Nguyệt Lão rồi chưng nhớ người... Nhớ bờ môi, nhớ nụ cười, Nhớ làn thu thủy của người...người dưng... Nhớ sao là nhớ quá chừng...

lại một chiều đông...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lại một chiều đông…

 

lấy xúc cảm từ note của Hạt Cát

 

 

 

 

Trời vào đông

cành mong manh

trước gió,

Chẳng biết rằng

nơi đó

lạnh không em?!

Chiều phương xa

khi nắng lả vạt mềm,

Ai gom lá

đốt bên thềm,

em nhỉ?!

 

 

Hai nỗi nhớ

tưởng chỉ chừng gang tấc,

Sao ngút ngàn

vạn giấc

chẳng gần nhau…

Nhớ pha thương,

sương pha màu mái tóc,

Giọt lệ nào

ta vừa khóc gửi về nhau?!

 

 

Đông lại tới,

giữa dòng đời lặng lẽ,

Lá lại vàng

lại khẽ rụng…giữa tim côi!

Riêng nhớ thương còn vương giấc trên đồi,

Mơ giấc quạnh

đợi một người đến lấy…

 

 

Ngọn gió hây hây

như phả vào chiều kỷ niệm,

Chút nỗi niềm

riêng nắn một vần thơ…

 

 

Dã Hạc Cư 29.10.2010

sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình

-----------------------------------

*ảnh sưu tầm từ internet