Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

đêm trà hương quyện vương tà áo...




Đêm nay có khách giai nhân đến vườn Dã Hạc, rửa ấm đun nước, mượn chút hương trà để mời bạn quý...

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

hứng giọt lệ trời...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

mưa…

 

xòe bàn tay

cho giọt mưa

ngân dài

muôn phím nhạc,

ru tiếng lòng

lạc lỏng thuở ngày xưa…

 

mưa

xúc cảm giữa

những chiều mông muội,

nắng tắt rồi…

môi nhạt buổi chia phôi…

em đi qua,

một lần và mãi mãi…

góc phố buồn

còn lại

chỉ mình tôi…

 

mưa

những dòng trôi

 lung linh và mờ ảo,

xuống cuộc tình

lảo đảo kiếp phù sinh…

không một lời

mà đâu phải lặng thinh

cứ nức nỡ,

vỗ tim mình

bất tận….

 

mưa

những khoảng trống

nối tiếp nhau

giữa đôi bờ hư vọng,

lặng tiếng chờ,

khép mộng

bước hồng hoang…

vẫn cứ ngỡ

hoa vàng ta tìm động,

ai đâu ngờ

vô vọng mảnh tàn trăng

 

mưa

những giọt nước

lăn dài

trong ngấn lệ

trần gian buồn

cho chân mãi

muốn đi hoang…

mưa…

 

Dã Hạc Cư chiều mưa 24.06.2011

S.D.C.N

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

tình theo mây gửi cuối trời...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lỗi một cung đàn…

-  viết tặng riêng J  -

 

 

Xòe tay hứng giọt mưa rơi,

Lắng nghe tiếng mảnh lệ trời vỡ tan…

Tưởng nhân gian, cõi địa đàng…

Ai hay cũng chỉ đá vàng chen nhau…

 

Rượu tương tư rót mộng nào,

Mà nghe men đắng đổ vào hư vô…

Bạc đầu con sóng lô xô,

Cho trăng thu vỡ lạc bờ tiêu sơ…

 

Gặp nhau một phút tình cờ,

Ghét thương chi để bây giờ rẽ đôi?!

Ừ thì đã thế thì thôi,

Đường xưa nay lại mình tôi một mình…

Trả nhau hải thệ sơn minh,

Trả nhau cả những mảnh tình vỡ tan…

 

Trầu cay, một chiếc lá vàng,

Tiếc tơ loan lỗi cung đàn từ đây…

Mai về nâng vạt nắng gầy,

Hong khô ngấn lệ tháng ngày đã xa…

 

Dã Hạc Cư chiều mưa 23.06.2011

S.D.C.N

 

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

ký ức saigon một chiều mưa....

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 



 

TIỄN MỘT NGƯỜI ĐI…

Viết tặng riêng S

 


 

Đường ấy bây chừ bạn bước đi,

Gió thu quyện lấy bước xuân thì.

Tơ loan mai trỗi đàn Tư Mã,

Trăng lạnh nghiêng đầu…chẳng nói chi!

 

Chẳng nói thì nghe quạnh cõi lòng,

Nói ra âu lại cũng bằng không!

Biển đời ai bảo mang vào kiếp…

Lỡ chuyến đò, thuyền rẽ bến sông.

 

Thương nhớ cũng đành thương nhớ thôi,

Nỗi niềm riêng chỉ một mình ai,

Sông Ngân không bắt cầu Ô Thước,

Giọt lệ nào dâng, mặn đắng môi…


Thôi nhé, người đi một chuyến đò,

Bến đời hai lối sẵn dành cho,

Gửi nghìn câu nhớ về bên bạn,

Gửi cả tình khi chẳng hẹn hò…

 

 

Saigon đêm kỷ niệm 07.06.2010

S.D.C.N

 

 

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

minh chí thi...

Đình tôi sinh ra trong cảnh bần hàn, nên từ sớm đã quen mùi đạm bạc. Biết cuộc đời là cõi thị phi, nên luôn khép mình lánh điều phi thị! Chọn nghề giáo những mong lánh hồng trần, tìm quy ẩn để thoát thai vàm danh lợi…

Bấy lâu nay, đã lấy nghề đa mang thành nghiệp, tự ví mình là con tằm trót vướng nợ dâu, ăn lá xanh phải oằn mình kết kén, rút ruột mình nhả cho trọn đường tơ! Ai bảo nhàn chứ Đình tôi thấy đâu phải, trồng một chậu hoa muốn xanh lá, tốt cành ươm hoa mở nụ còn khó, huống nữa là sự nghiệp trồng người!

Nắng mưa dầu dãi, một chiếc thuyền con, một cây sào chống, sóng gió cuộc đời từng đợt thét gào mà hồ dễ buông tay. Bến lợi bờ danh trăm ngàn cám dỗ, song lòng vẫn dặn lòng vì trò mà chẳng bỏ đường ngay thẳng…

Nhìn chúng bạn học cùng năm cũ, nay sang giàu cửa rộng lầu cao, còn Đình tôi thì vẫn vẹn kiếp nghèo, vẫn nuôi trò bằng đồng lương còm cỏi. Trông muối dưa tưởng như khốn khó, nhưng tận đáy lòng lại thấy ấm tình người, con đường này Đình tôi đã chọn đi, thì ắt sẽ đi về cho đến đích…

Nên chăng, chính vì vậy mà Đình tôi được nhiều môn sinh quý mến, đối với tôi bằng đủ các thứ tình, mỗi khi nhóm họp, nhìn các môn sinh quây quần vui vẻ, tôi thấy ấm lòng và không còn ngại những chông gai…

Và phải chăng cũng vì điều ấy, nên lắm người ghen ghét dèm pha! Khi kiện, khi thưa, khi tung tin nói xấu lắm điều. Họ cũng thầy tôi cũng là thầy, họ tìm cách lấy tiền trò trong khi  tôi lại đem cho, không giống họ nên quyết loại trừ là vậy…lại có thêm nững đứa môn sinh, chẳng biết vì lý do chi đem lời xuyên tạc. Mà cũng phải, nhớ lời Thầy của tôi xưa kia đã dạy “học cao vi , thân chính vi PHẠM” kẻ học cao thì chính là thầy, người đạo đức ấy là mô phạm, bấy lâu nay đó là kim chỉ nam để Đình tôi theo nghiệp giáo, rất thương trò nhưng cũng rất nghiêm khắc với trò, ai chịu học thì mở ra khung trời mới, kẻ biếng lời thì thấy vực thẳm trước đường đi…ghét thương âu cũng không ngoài lẽ ấy!

Lắm lúc đêm về, nghĩ chuyện đời mà quặn lòng rơi lệ, nhưng lại lấy tinh thần phả chí vào thơ làm lời minh tự miễn…Chiều nay cũng vậy, buồn thật nhiều nhưng cũng sẽ cố gắng thật nhiều, học cụ Thượng Uy Viễn đề thi vịnh cây tùng, để lấy đó làm minh chí vậy…

Mà thôi cũng kệ, dù rằng đời nay lắm người bon chen cùng “kinh tế”, nhưng Đình tôi quyết giữ vững lập trường, dù rằng phía trước hứa hẹn một cuộc sống không mấy gì sung túc. Xưa nay từng nghe trăm nghìn nghề tạo kế mưu sinh, nhưng riêng nghiệp giáo, chỉ nghe đạo làm thầy chứ có ai bảo nghề làm thầy bao giờ

Một mối đạo nhà, nghìn năm xin vẹn vậy…

 

               DÁNG TÙNG

 

Chót vót đầu non một dáng tùng,

Mặc cho tám hướng gió đông rung.

Nghênh sương đã sẵn trăng làm bạn,

Hứng tuyết thì đây gió lại cùng.

Đạp đất vốn khinh phường sỏi đá,

Đội trời há ngại chữ kiên trung!

Vươn mình nâng cả càn khôn dậy,

Chót vót đầu non một dáng tùng…

 

 

                                    Dã Hạc Cư  15.06.2011

               kỷ niệm một ngày đáng nhớ trong cuộc đời dạy học

                        tục khách sơn dã cuồng nhân hứng vịnh

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011

xướng họa nhàn ngâm...

Hôm rồi, nhân lúc nhàn, lang thang đây đó, vô tình đọc được thi phẩm “Sát Sanh” của Phan Lão tiên sinh bàn về việc “giết muỗi”. Đình bất chợt nghĩ, ừ nhỉ, bọn này cũng nên giết thật, bụng bé bằng hạt gạo nhưng tham ăn vô độ, căng mình hút cho cạn máu của trăm họ thương sinh; kim mỏng manh yếu ớt, nhưng cũng giương nanh múa vuốt định ra thế oai hùng, trông buồn cười lắm thay!

Thương cho đấy: Đôi cánh bé thì làm sao hiểu được đường bay của chim Hồng chim Hộc, chút sức còm sao biết được uy trấn của Sư Tử, Kỳ Lân! Suốt cuộc đời sống trong bóng tối chơi trò ném đá giấu tay, mấy khi dám chường ra chỗ sáng, ấy vậy mà cứ tưởng anh hùng nên vẫn thường vênh mặt, đâu hay ngày tàn xác bẹp dưới bàn tay!

Thế mới hay quân tử riêng hành đại lộ, kẻ tiểu nhân lại chọn chỗ tối thưa người! Ôi sống nơi tối tăm mà thường không tự thẹn, vỗ trống khua chiêng chao cánh vo ve hòng bỡn hơi người, cuộc sống ngắn thay mà còn không hay tự dưỡng, thế cho nên thân xác rã tan khi no bụng giương càng.

Ngẫm lại mà thương:  thương cho cái trí tối tăm mông lung mờ mịt, chọn nẻo tà mà luôn ngỡ đường ngay, thương cho mi chẳng kẻ tỏ bày, lại thương nữa chuỗi ngày dài trong bóng tối, than ôi…

Nghĩ vậy nên, Đình tôi không ngại quê mùa ít chữ, bôi mặt bằng tro múa bút đưa vần hòa nguyên vận cùng Phan Lão tiên sinh trước là tỏ chút lòng đồng điệu, sau nữa là góp tiếng góp lời cáo tri cho khắp cả muỗi mồng trong thiên hạ vậy…

ha ha điên lắm thay!

 

VỊNH CON MUỖI

 

 

Mày học làm chi thói ác ôn,

Ghớm ghê thay cái lũ bàng môn!

Gieo mầm bệnh dịch lê thân tới,

Uống máu trần gian tấp mũi dồn.

Đít bé cũng đòi chao Thiên Địa,

Sức còm lại nhọc hỏi Côn Lôn.

Vo ve vênh mặt tìm chỗ tối,

Ra sáng thì mi khéo liệu hồn…

 

                                Dã Hạc Cư 20.06.2011

                                 hậu học sơn dã cuồng nhân

                                bái họa thi phẩm “Sát Sanh” của Phan Lão tiên sinh

 

 

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

vô thường...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

em có biết…

thương viết tặng trò N.T

chia sẻ cùng em nỗi đau quá lớn trong đời

 

 

em có biết

cuộc đời dài là mấy?!

kiếp trăm năm

đeo  mộng một chốn này!

cuộc hơn thua

mãi đọa đày

ngày tháng rộng,

bước phiêu bồng,

hoa nắng

 nở hư vô!

 

 

em có biết

mạng người dài là mấy?!

một làn hơi

đưa đẩy giấc vô thương!

vay trong gió

lại trả về trong gió,

phút lặng buồn…

thôi vay mượn…

………………

đã lìa nhau…

 

 

và em hỡi

hãy lắng nghe

từng hơi thở

tiếng tử sinh

vỗ nhịp giữa tim mình

một sớm mai

khi bóng chẳng theo hình,

thì em hỡi,

tắt bình minh từ đó…

 

 

cuộc sống vốn

mong manh và dễ vỡ

có rồi không

không – có lẽ vô thường

như hoa kia mới ươm nụ tỏa hương

nhưng phút chốc đã đôi đường tan rã…

……………………………………

 

 

em ơi

 

hãy yêu nhau

thật nhẹ nhàng

hãy cho nhau cả

muôn vàn yêu thương,

một sớm mai

giữa vô thường

hoa tình thương nở rắc đường em đi…

tranh nhau?!

tranh để được gì?!

hay là cũng chỉ xanh rì gò hoang?!

mộ sâu

một nắm xương tàn

chỉ tình thương

gửi lại ngàn năm sau…

 

 

Bình Phước ngày buồn 16.03.2011

S.D.C.N

 

 

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

cung đàn dã hạc ngân mấy phím cuồng...


NGẪU HỨNG MẠN THUẬT

                                               


                                                                       khách quê ngoài sơn dã tự nghêu ngao

                                                                       mừng sinh nhật lần thứ ba mươi lẻ một

 

 

 

Bác Mẹ sinh ra tớ chẳng gù,

Thế nên sự nghiệp rất mờ lu.

Gối không co gối, thưa thân hữu,

Lưng chẳng còng lưng, lắm kẻ thù.

Vẫn ngại nẻo đời vương dấu bụi,

Nên đem tấc dạ mở đường tu!

Mai về gối sách ngoài am cỏ,

Ngắm ánh trăng trong bặt dấu mù.

 

 

                                                 Dã Hạc Cư mùa an cư năm Tân Mão

                                               sơn dã cuồng nhân tự thuật

Hai năm, ngỡ như dài lắm vậy mà không ngờ nó lại ngắn đến thế...thế là chia tay nhé 12AV01 ơi...sao mà nhiều cảm xúc quá...cố kềm chế để mình không rơi nước mắt...chợt nhớ một thành viên đã phủi áo ra đi...thương lắm và nhớ lắm 12AV01 ơi...