Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

tiếng vọng thời gian......

Lời hứa……

 

Một ngày mùa đông năm 1997, khi trời đêm phả tràn hơi lạnh và mọi người đang chìm sau vào giấc ngủ giữa tĩnh mịch mênh mông, thì ngay lúc ấy Nội đã nhẹ nhàng trút hơi thơ sau cùng của kiếp nhân sinh, trái tim đều nhịp đập trong suốt 68 năm qua giờ đã lặng lẽ dừng hẳn lại. Đông qua xuân tới, hết hạ sang thu thời gian thấm thoát đã 13 lần dâng cơm ngày kỵ!


Ngày Nội mất, con vẫn còn là cậu học trò vừa vào bậc phổ thông trung học, vậy mà nay con đã là một anh giáo đứng trên bục giảng làm thầy của bao lớp môn sinh. Tiếc rằng Nội đã đi xa, không tận mắt chứng kiến ngày con thực hiện lời dặn dò của Nội trước phút lâm chung, đó là điều mà con mãi canh cánh bên lòng, và con nghĩ có lẽ đó cũng là điều nuối tiếc của Nội! ngày mai này, 22 tháng Chạp, ngày kỵ cơm lần thứ 14 của Nội, 14 năm trôi qua vậy mà mỗi lần dâng cơm ngày kỵ con vẫn xốn xang như ngày tiễn Nội vậy!


Còn nhớ buổi chiều hôm đó, hơi thở đã yếu dần  nhưng Nội vẫn gượng  cầm tay con mà dạy “Nội sắp chết rồi, con là cháu trưởng phải cố gắng làm gương cho các em, học hành cho nên người để Nội vui”, lời dặn sau cùng nhạt nhòa trong nước mắt, mười bốn năm qua rồi mà dòng lệ hãy chưa khô!


Ngày ấy con biết, người khiến Nội không an tâm nhất là con, gia đình nghèo nên phải vào đời sớm, rồi bản tính trẻ con ham chơi hơn ham học nên cái thuở ấy con học tệ gần như nhất lớp. Cô Chú trong nhà ai cũng la mắng, riêng Nội chỉ nhìn con nói “con không thương Nội sao” rồi nước mắt Nội chảy dài! Chỉ bấy nhiêu thôi mà sao lòng con trăm mới tơ vò! Nội đã ra đi nhưng con biết lòng Nội không nhẹ nhàng, Nội còn quá nặng lòng với đứa cháu trai duy nhất, và con hiểu vì sao mà Nội ứa nước mắt những hai lần trước lúc ra đi!


Nói thì có vẻ quá duy tâm, nhưng con nhớ mãi cái ngày 30/01/1997 (22 tháng Chạp ) lúc 10g30 sáng, sau khi đã đưa xác thân Nội nằm im trong cỗ quan tài nhưng dường như Nội chưa thể an nghỉ, nắp quan tài khép chặt mà cặp đèn trên bàn thờ ba lần đốt vẫn không cháy, bóng đèn điện người ta bày trí trên náo áo quan gắn vào lại nổ. Ông Ba khi ấy bảo “đứa nào ổng thương nhứt tới thắp nhang nói với ổng mấy câu cho ổng yên tâm mà đi coi bây”, con bước tới trước linh đường thắp hương mà khấn Nội, xin Nội hãy an lòng mà ra đi, con hứa sẽ học thật giỏi để Nội vui! Thế là bóng đèn được lắp lên mà không nổ, nến cũng được thắp sáng ở linh đường!


Nội ơi, nặng mang lời hứa ấy mà từ cậu học trò học rất tệ thường hay trốn tiết, con vượt qua mặc cảm thua sút bạn bè phấn đấu để vào được Đại học, rồi lấy học bổng của nước ngoài và để đến năm 2004, bảy năm sau ngày Nội bỏ chúng con đi xa, con trở thành giảng viên của đại học Quốc gia. Đứng trên lầu cao trong khuôn viên trường, từng đợt gió mang hương ngọc lan phả vào mặt thơm ngát, con nhớ Nội!


Lời hứa với Nội năm nào con đã làm được trong muôn một, và con sẽ còn phấn đấu để hoàn thành di nguyện của Nội trước lúc đi xa. Hôm nay đây, trong khói hương nhạt nhòa, con cung kính dâng cơm cúng Nội trong ngày kỵ thứ 14, kính nguyện hương linh Nội còn phảng phất đâu đây hãy về chứng minh cho đứa cháu bất hiếu của Nội, con hứa trong một ngày gần nhất sẽ mang tấm bằng bằng Tiến Sỹ về dâng lên Nội để Nội an lòng mà yên nghỉ…

 


 

 Dã Hạc Cư 25.01.2011 (22 tháng Chạp)

 sơn dã cuồng nhân


---------------------------------------

*ảnh sưu tầm từ internet

 

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

cổ lai thức tự đa ưu hoạn.......

Nguyễn Ức Trai từng nói “Cổ lai thức tự đa ưu hoạn, Pha Lão tằng vân ngã diệc vân” (tạm hiểu là người biết chữ xưa nay thường lắm ưu tư và hoạn nạn, Tô Đông Pha từng nói vậy và ta nay cũng nói như vậy), phải chăng vì thế mà Đình cứ mãi ưu thời mẫn thế khi trót mang vào mình ít con chữ của đời dẫu từ lâu biết rằng dăm bảy câu thơ khó bề xoay chuyển kiền khôn!

Bạn bè thương bảo “Đình ơi, buông cả đi, hãy sống cho mình!”, nhưng sao mãi mà không buông được, trái tai gai mắt lại phải lên tiếng, thôi thì ai ghét ai thương cứ phó mặc, đem ngôn từ chắp vá nói hộ tiếng lòng vậy!

Điệu cũ “Cao Sơn” Đình mang tim mình rung lên thành giai điệu, những mong bao la trong thiên hạ đâu đó có khách tri âm mà men dấu Chung Kỳ……

Đau lắm thay…

Trông lắm thay…

 

Gửi ông tiến sĩ Lão Đầu Tử

 

Thiên hạ xưng ông một tiếng thầy,

Hỏi lòng ông liệu xứng chưa đây?!

Chạy bằng danh tiếng đâu ưng thiếu...!

Chác điểm tuổi tên ngẫm có đầy!

Mồm toát hơi quan khi nuốt bạc,

Gót cày vai trẻ lúc lòn tay!!!

Cũng rằng tiến sĩ mà kinh nhỉ……!!!

Chả trách đời cho đáng mặt “thầy”…

 

                                                           Dã Hạc Cư 07.03.2011

                                                           Sơn dã cuồng nhân thống đề

 

 

------------------------------------------------

* ảnh sưu tầm từ internet

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2011

thương về miền đất nhớ...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

thương về miền đất nhớ…

 

 

 

Nỗi nhớ nào

vừa len vào giấc mộng,

Để cõi lòng

gió lộng giữa trời đêm,

Tình bâng khuâng

như đôi cánh môi mềm,

Cho nhung nhớ

lại càng thêm

bất tận!

 

 

đôi tim gần

dẫu rằng xa xôi lắm,

cũng biết rằng

vực thẳm cuối đường đi,

vậy mà sao

vẫn như dại như si,

và như thể

không có gì cưỡng lại!

 

 

em là ai?!

tôi lại là ai?!

Bước phiêu linh

đọa đày ngày tháng rộng!

Tình vẫn biết hoa ngàn trong gió lộng,

mà sao tình

không lối mộng cho ta?!

 

 

Chiều phương xa

mi ướt giấc mộng ngà

Nhớ về em,

dù chỉ là trong góc khuất

 

 

Dã Hạc Cư mùa mưa năm 2010

sơn dã cuồng nhân

 

 

----------------------------

*ảnh sưu tầm từ internet

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2011

gửi miền yêu thương......

viết cho Mẹ……

 

Chiều nay anh em chia nhau tiền bồi dưỡng, được mấy trăm ngàn định về cho Mẹ, nhưng chợt nhớ cái điện thoại Mẹ đang sử dụng già nua quá rồi nên con quyết định đi mua cho Mẹ cái mới!

Cái điện thoại không kiêu sa bóng loáng như những người lắm của nhiều tiên, nó chỉ đơn sơ với những chức năng còm cỏi như đồng lương nhà giáo chân chính của con vậy, nhưng sao vui lắm Mẹ ạ!

Mẹ còn nhớ không, cái điện thoại di động đầu tiên nhà mình có chính là cái mà Mẹ mua cho con khi con chuẩn bị ra trường! Nhớ lúc ấy con dịch phim cho đài truyền hình, Mẹ chắc chiu mua cho con chiếc điện thoại với giá hai triệu mốt, Mẹ cười bảo “giữ lấy để có phương tiện mà làm ăn”. Cầm chiếc điện thoại trên tay, nghĩ tới Mẹ chưa từng dám ăn lấy một ổ bánh mì thịt chỉ ba ngàn đồng mà con ứa nước mắt!

Nhà mình ngày xưa nghèo ghê Mẹ nhỉ, thiếu gạo thiếu tiền, Mẹ nuôi con lớn bằng mớ rau dại và mấy củ khoai mót lại của người ta! Ngày ấy Mẹ vất vả trăm bề, ai thuê làm việc gì dù nặng nhọc mấy mà có tiền là Mẹ cũng làm cả. Nhưng ông bà xưa nói hay quá Mẹ nhỉ “cõng nghèo đem bỏ trên non, còng lưng mà chạy nghèo còn chạy theo”, làm mấy rồi nghèo vẫn lại hoàn nghèo! Thân cò lam lũ, Mẹ vất vả quá nửa đời người, đến mãi bây giờ con vẫn chưa tròn chữ hiếu cho Mẹ được thảnh thơi!

Mấy tháng lại đây, Mẹ bệnh nhiều, con sợ lắm Mẹ ơi! Vẫn biết cuộc sống là vô thường, tử sinh là định luật nhưng con không dám đối diện Mẹ à! Mấy hôm Mẹ đau nhiều, bà Hai đầu xóm lại mất ngay khi gần kề ngày Vu Lan, Mẹ không hình dung được con sợ đến mức nào đâu, chỉ trong những lúc hoảng loạn như thế, con mới thực sự nhận ra là con cần Mẹ đến mức nào!

Từ ngày giã từ Saigon về làm việc hẳn ở gần nhà, lúc nào trên sào quần áo mấy chục chiếc áo sơ mi của con cũng được ủi thẳng, phảng phất mùi thơm nước ủi đồ treo sẵn đấy. Biết con kén ăn, lại không thích thịt cá nên sáng nào Mẹ cũng đi chợ thật sớm, mua cho được mớ rau người ta trồng trong vườn nhà không phun thuốc hóa học mới cắt lúc tinh mơ để trưa con đi làm về có được bữa cơm ngon. Biết con hay uống trà mỗi tối, nên sau bữa cơm Mẹ luôn nấu nước rồi cho vào bình thủy sẵn. Biết con khi xem TV thường hay uống café, thế là trong tủ lúc nào cũng có café ngon…và còn bao nhiêu điều như thế nữa con không tài nào kể hết được. Ấy vậy mà gần 3 tháng nay Mẹ đau nhiều, sào đồ bắt đầu vơi dần những bộ quần áo ủi sẵn, café hết không mua kịp, những bữa cơm thiếu rau tươi đã trở nên thường xuyên với con. Nhìn con ăn cơm Mẹ cứ chắc lưỡi “ráng ăn đi con, ít bữa Mẹ hết bệnh Mẹ đi chợ được, muốn ăn gì Mẹ nấu cho ăn”, con mím môi, cúi đầu cố kềm dòng nước mắt đang chờ được vỡ òa - con đâu cần gì ngoài Mẹ, Mẹ ơi!


 

                                        Dã Hạc Cư mùa Vu Lan năm Canh Dần 2010

                      Con sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình cung kính dâng Mẹ

 

                                          -----------------------------------------------

                                                                      *ảnh sưu tầm từ internet

Thứ Ba, 1 tháng 3, 2011

dõi về miền đất nhớ...

 

lệ ru tiếng lòng…

 

                                               dõi về miền đất nhớ

 

 


Trời khóc cho mưa xuống cõi trần,

Còn tôi khóc để lệ sầu ngân.

Thiên thu một chữ “tình yêu” ấy,

Tôi phải còn đau đến mấy lần?!

 


Em đến rồi đi thật nhẹ nhàng,

Bỏ sau lưng lại mảnh hồn hoang,

Dấu chân nào giẫm bừa hoa cỏ,

Cho nát vườn xưa, mộng bẽ bàng?!

 


Mái chèo khua nước rẽ sang ngang,

Chân bước cho quên chữ đá vàng.

Đời ngẫm càng thêm cười ra lệ

…………………………………

Co mình tìm lấy phút bình an!

 


Đã thế đành thôi, đã thế rồi,

Mới hay ấm lạnh ở đầu môi,

Hâm bầu rượu nhạt vùi quên lãng,

So sánh làm chi chữ thiệt thòi…

 


Mộng trần, một giấc đơn côi,

Cánh thơ tình đã vỡ rồi…đêm mưa!

Đâu còn cổ tích ngày xưa,

Để chơi vơi nửa mộng vừa thả trôi,

Đâu còn trăng dọi tim côi,

Để màn đêm phủ bên đồi hoang vu…

Nhớ, thương khuất nẻo xa mù,

Để thiên thu lệ còn ru tiếng lòng…

 


                                   Dã Hạc Cư đêm nhớ 23.11.2010

                               sơn dã cuồng nhân