Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2009

KHÓC CÂY XOÀI LẺ BẠN...

Trên mảnh đất nhà Ngoại, có cây xoài thật lạ, chẳng ai trồng vô tình hạt kết thành cây! Cây trưởng thành một gốc phân hai nhánh, sánh đôi trưởng thành như đũa có đôi! Bảo anh em cũng giống, sánh vợ chồng cũng hay !

Tuế nguyệt phong sương, tháng năm mưa gió, cây xoài vươn mình kết hoa đậu trái. Trái chiến đầu mùa không nhiều lắm, nhưng ngon ngọt lạ thường! Cậu Mười là người hái trái ăn đầu tiên, vừa ăn vừa tấm tắc. Ai đâu ngờ, qua mùa sau Cậu đã ra người thiên cổ ! Cây xoài giờ lại gắn liền với kỷ niệm, kỷ niệm của người ra đi !

Ngày đưa Cậu về lòng đất, cây xoài xòe tán che cỗ quan tài đưa người con vừa ra đi về bên Mẹ, ông bà Ngoại tóc lạnh sương pha, khóe mắt ứa hai giọt lệ đặc quánh của tuổi già tiễn con về đất. Những hình ảnh ấy, đôi thân xoài kia đều là chứng nhân gợi nhớ. Mỗi lần đến bên gốc xoài, người ở lại lại nhắc về người ra đi, cảm tưởng như người khuất bóng còn phảng phất đâu đó dưới gốc xoài ấy!

Chuyện đời dâu bể, ai biết được chuyện bể hóa cồn dâu !

Mảnh đất có chứa gốc xoài ấy về tay người anh em của người đã khuất, mang theo cả một nửa gốc xoài! Những tưởng một bụng mẹ sinh, hai thân trưởng thành sẽ thương nhau lắm, nào ai hay tình đời đen bạc, người ta quý tiền hơn cả khúc ruột chia hai……Một nửa gốc xoài mang theo nhánh phân hai bên phần đất ấy bị đốn hạ rồi, nửa thân còn lại nhựa ứa như máu tim tuôn chảy, như dòng lệ khóc người anh em vừa bị bàn tay ma quái nào đó đốn hạ…

Trời sinh cỏ cây không có lời nói, nhưng chắc cũng có tình! Cành lá trên thân cây xoài còn lại ủ rủ như chịu tang cho thân cây vừa ngã! Thế mới biết, cỏ cây đôi khi còn có tình hơn cả kiếp con người ! Suy đi ngẫm lại, bỗng thấy uổng phí thay cho những kẻ cũng được gọi hai tiếng “con người” dù rằng phần bản năng, phần “con” đã vượt khỏi phần “người” quá xa!

Than ôi, những CON người !

Cái gọi là tình người đen bạc là thế đấy, nói lắm rồi thì việc cũng đã rồi, người xưa nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời kia mà ! Thôi thì thân xoài ơi, ta thay người anh em còn lại của ngươi viết bài khóc cho ngươi, hồn ngươi phưởng phất đâu đây xin thụ hưởng, dù ngươi không còn nhưng ngươi quả là hạnh phúc, hạnh phúc vì ngươi còn có người anh em, thân cây xoài còn lại thương khóc vì ngươi, xoài ơi !

 

 

Trời sinh một gốc hóa thành đôi

Ai nở vô tâm giết một rồi ?!

Lá rủ cành khô phân lối mộng

Nhựa tràn lệ ứa khóc thân côi !

Chia cành đâu kẻ bày trò thú ?!

Tuốt lá ai người mở cuộc chơi ?!

Cây cỏ dẫu rằng không tiếng nói,

Cũng oằn thân khóc để thay lời !

 

 

Dã Hạc Cư 04.09.2009

sơn dã cuồng nhân N.Đ

4 nhận xét:

  1. Bài viết hay nhưng buồn như khúc "Dạ cổ hoài lang"...

    Trả lờiXóa
  2. huhu,đọc bài này xong,tự nhiên em nhớ cây xoài(đã wá cố)nhà em wá.Sau hè nhà em cũng có một cây xoài,lúc em còn nằm nôi thì cây xoài đã có rồi,Hồi nhỏ,lúc bị mẹ mắng,lúc chơi năm mười zới bạn bè,hay chiều nào, tối nào bùn bùn, ngày nào trăng sáng đẹp,em đều leo lên cây xoài ngắm trời,ngắm đất,hóng gió,trốn mẹ khóc...lúc em bước vào cấp ba,đi học xa nhà phải ở trọ,ko dược chơi zới cây xoài nữa,nên cứ mỗi đợt về nghỉ hè là em lại cột võng dưới góc xoài ngủ(cũng có lúc trái xoài rơi xém trúng đầu),ai ngờ,hè năm lớp 11,em về nhà thì ko thấy cây xoài đâu hết,chỉ thấy mỗi gốc xoài,hỏi ra mí biết ba em chặt đi(vì ba sợ gió bão mạnh,làm cây xoài ngã,đè sập nhà).Em bùn lắm (nhưng biết nói sao giờ),suýt khóc trước mặt ba em lun.Bi giờ,mỗi lần về nhà,ra sau hè hóng mát là em lại nhớ những kỉ niệm hồi nhỏ với cây xoài,nhưng ko bùn như trước nữa,vì chỗ gốc xoài bị chặt giờ đã mọc ra một cây non

    Trả lờiXóa
  3. buồn thật chị à, cái kiếp phù sinh!

    Trả lờiXóa