Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011
Đừng gọi tôi là nhà thơ dù rằng tôi viết rất nhiều thơ! Tôi chẳng qua là một người lữ khách đi qua chốn bụi; trót mang trên vai chiếc túi chứa một chút ngôn ngữ, một chút điên, chút dại, chút ngây ngô, một chút cảm một chút sầu và cả chút yêu thương nên những khi cô độc giữa bước lãng du, tôi vung chữ lên nền trời xanh thẳm, để ngẫu nhiên chữ kết lại thành thơ! Thơ là tâm tư phổ vào cung cầm kết nên từ con chữ, ngân điệu giữa dòng đời tìm lấy bạn tri âm. Cung điệu ấy, khi vút cao như cánh chim bằng lướt gió, khi dâng trào như trăm suối đổ về sông, khi cô đơn thỏ thẻ chỉ đôi dòng, và khi nức nở nghẹn ngào muôn ngấn lệ! Vậy đó, thơ của tôi ra đời như vậy đó, nên xin đừng ưu ái gọi tôi hai tiếng nhà thơ! Tôi chẳng đùa với trăng mà vịnh, tôi không bỡn gió trêu mưa mà dệt tứ tạo từ, tôi không tự đánh bóng mình bằng cách kết chữ mắng trần gian, mà tất cả chỉ vì tôi quá yêu cuộc sống, quá say thiên nhiên và quá mẫn cảm với hồng trần, và nhất là giữa lồng ngực của tôi luôn âm vang một cung bậc của trái tim sư phạm! Tôi không phải nhà thơ và cũng không có gì ghê gớm, tôi chỉ đơn thuần là một cánh hạc giữa rừng mai, là khách cuồng mà đời hay chế nhạo, muốn sống như mình đã sống và chẳng phải để mất mình. Nếu có thương tôi, xin giùm gọi bốn chữ “sơn dã cuồng nhân”.
Chủ Nhật, 27 tháng 2, 2011
gửi ông tiến sĩ @.....
Người xưa bảo “học vô tiên hậu, hữu đức giả vi sư” việc học hành không phân sau trước, kẻ có đức có nhân thì ấy là thầy vậy. Phải thế chăng mà người xưa tôn vinh hai từ “sư phạm” – học cao vi sư, thân chính vi phạm (học cao là thầy, sống đạo đức là phạm), Đình tôi nuôi lòng theo nghiệp giáo âu cũng là vậy!
Song, như ai đó từng nói “đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ”, vào trong chăn mới hay chăn có rận, bước vào nghề mới biết nghề lắm mối nhiễu nhương. Cũng tiến sĩ đó nhưng chác điểm mua bằng, để khi vểnh mặt rồi thì đòi khi vơ vét, chỉ mong túi đầy ngại chi đức mỏng, than ôi mối đạo Tiên Vương thoáng như mây khói, còn đâu là hưng quốc lương sư.
Bỗng phút chốc Đình thấy mình lạc lỏng giữa trời “trí thức”, chợt nhận ra mình sinh bất cập thời làm kẻ điên ngay giữa lòng phố thị. Chỉ đành mang cả tấm lòng dành cho một nghề cao quý, lấy máu tim thắp đèn trí tuệ, vui muối dưa để đưa mãi những chuyến đò, chỉ mong sao lớp môn sinh mai hậu đủ đức đủ tài thành lương đống hộ quốc an dân.
Nên chăng, cái sự muối dưa ấy ngày càng khiến Đình trở thành kẻ gàn dở, luôn sống như cánh hạc ly trần trong câu thơ của Vi Ứng Vật “tâm đồng dã hạc dữ trần viễn, thi tự băng hồ kiến để thanh”, mãi không thể hòa vào dòng chảy của những người đang được gọi là “đại trí thức” quanh Đình.
Tuy vậy, nhưng suốt ngày vẫn phải tiếp xúc cùng bọn ấy, chướng mắt trái tai đề thơ gửi chí, nay bày ra đây chia sẻ cùng những tâm hồn đồng điệu tri âm vậy…
GỬI ÔNG TIẾN SĨ @
Trút cả tâm tư cạn tiếng lòng,
Thì rằng tôi rất phục tài ông.
Đối trên: dâng bạc khom lưng cóc,
Nhìn dưới: ra uy vểnh mặt rồng.
Khéo chữ bán mua nên tiến sĩ,
Chuyên nghề gian lận hóa thầy ông.
Tấm bằng sẵn đấy vênh dù lọng,
Đạo đức lấy gì đối núi sông?!
Dã Hạc Cư 27.02.2011
sơn dã cuồng nhân hứng vịnh
Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011
thượng tấu trảm tham quan...
Nhà tôi cách miếu Thiên Hậu chỉ vài bước chân, mỗi độ Nguyên Tiêu dòng người từ Bắc chí
Đình tôi tuy cạnh bên miếu Thánh, xong suốt hơn chục năm nay chưa một lần sang miếu, bởi lẽ trộm nghĩ, nương nương là bậc xuất phàm liễu đạo, ngự cõi nhàn mà phò trì khắp thiên hạ, nay nếu sang thắp nén hương cầu lấy riêng mình há chẳng phải dấy tâm phàm phu tham cầu riêng lợi làm náo động cửa Thánh đó ư, chính nghĩ thế mà chẳng năng sang bái vọng, song thiết nghĩ nơi tận cùng lý đạo vẫn luôn kề cận với Chơn Quân.
Chiều nay khi tiên giá du Xuân, đứng trước hiên nhà, nghiêm trang bái vọng long giá loan xa, thấy người người niêm hương dâng lễ ngưỡng vọng hồng ân thánh đức Tiên Nương, Đình chợt cũng dấy vọng niệm, muốn thượng tấu trước kim giai, cẩn thỉnh Thánh Nương vũ lộng uy thần, hộ quốc an dân, ứng hiện gươm thiêng trảm phường sâu dân mọt nước phù trì chánh nghĩa, nghĩ vậy nên thượng Đường thi luật vận nhất thủ, bái tấu trước loan xa, tấu rằng:
TIẾT NGUYÊN TIÊU
NGHÊNH THIÊN HẬU LOAN GIÁ
THƯỢNG TẤU TRẢM THAM QUAN
Nguyên Tiêu tiên giá xuất du xuân,
Thiên Hậu ly cung thị sát trần.
Rạng rỡ loan nghi oai tứ hải,
Đại từ điển trạch bố thiên ân.
Cứu phàm ngưỡng vọng ban uy đức,
Hộ quốc cầu mong hiển lực thần.
Cõi thế quan tham nay khắp cả,
Cúi xin Thánh Mẫu trảm phù dân!
Dã Hạc Cư tiết Nguyên Tiêu, Tân Mão
thần hạ sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình bái thỉnh
câu đối tặng nhã uyển...
Nhã thất trầm đưa, gió quyện hồn Xuân, thơ say tình sơn dã, đưa mộng vào thi uyển.
Ngọc diện sắc huân, ý hòa thiền vị, trà ngát hương hạc nội, đề bút điểm mai hoa.
Dã Hạc Cư chính nguyệt sơ cửu nhật, Tân Mão
kỷ niệm đêm trà thất Ẩn Phương Cư thưởng mai phẩm trà
thương mến đề tặng Nhã Uyển – Ngọc Diện Mai Hoa tiểu muội
ngu huynh sơn dã cuồng nhân bái đề
Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2011
Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011
khai bút đầu xuân tân mão...
Năm nay đầu Xuân mà tứ đại bất hòa thủy hỏa tương tranh thành ra ể mình đến nay vẫn chưa khỏe hẳn. Ba ngày Xuân mà nằm bẹp trong phòng ngắm Xuân qua cửa sổ, âu cũng là một cách thưởng Xuân lạ.
Sáng mồng ba cũng gượng dậy, pha ấm trà sen đốt nén hương trầm, trải hoa tiên trên mộc án, đề câu khai bút góp mặt với nàng Xuân.
Nay bệnh tình thuyên giảm, tuy còn ho nhiều nhưng cũng thấy bệnh khỏi đã năm bảy phần, nên vội mở cửa Dã Hạc Cư treo bài khai bút trình cùng quý thi hữu và khách tương đồng cùng gã sơn dã chốn Dã Hạc.
Nhớ cụ Ưng Bình xưa có thơ vịnh:
Rượu có mùi hương nên uống mãi,
Thơ là thuốc bổ cứ ngâm chơi…
Do vậy mà những muốn trình làng, kính mong nhận được lời chia sẻ của quý hữu để kiếp phù sinh thêm sắc thêm hương, được vậy Đình lấy làm vui sướng lắm.
DÃ HẠC VÀO XUÂN
Đông Quân mở nụ dậy hồn mai,
Hàn sĩ mừng xuân sẵn tiệc bày:
Trà dẫn tình sen vào Dã Hạc,
Trầm đưa xuân ý nhập thư trai,
Thuyền thơ nhẹ cánh qua trời mộng,
Hồn nhạc bâng khuâng lả nguyệt đài.
Cử chén quỳnh tương mừng tuổi mới,
Rửa lòng góp mặt với trần ai!
Dã Hạc Cư mồng ba năm Tân Mão
sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình