Thứ Hai, 8 tháng 2, 2010

SÂN KHẤU CUỘC ĐỜI

 

Cuối năm công việc cứ chất chồng như núi, cũng vì sự mưu sinh mà buộc mình phải tạm rời Dã Hạc Cư làm một kẻ tỉnh giữa cuộc đời, chợt hôm nay ngồi nhìn lại bỗng thấy xấu hổ thay với Đào Uyên Minh, nghèn nghẹn chưa xướng nên câu “quy khứ lai hề” ! Giữa cái bộn bề và tấp nập của dòng đời trong những ngày giáp tết, bên chén trà cũ chợt lòng như lắng lại, cảm nhận cuộc đời như một sân khấu trò chơi với đôi cánh màn nhung không bao giờ khép, và chúng ta mỗi phút mỗi giây đang dồi thêm chút phấn điểm thêm chút son cho má thêm hồng môi thêm đỏ hoà vào vai tuồng mà cuộc sống đã phân cho. Nhìn thấu triệt thế rồi, lòng chợt như nhẹ nhỏm, chợt nhớ câu “Vui thay khi ta sống không rộn giữa rộn ràng” treo dưới nhà Tổ của thiền viện Phúc Trường ! Vẫn biết, trót gánh phù sinh chưa thoát kiếp, màn nhung không khép và vai diễn hãy còn, song vẫn có chút tinh thần tìm nhặt lấy một nụ cười rơi dưới thềm sân khấu

 

 

 

Lắng nhịp thời gian lắng nhịp đời,

Mấy mươi năm ấy tựa trò chơi.

Màn nhung không khép vai còn diễn,

Phấn điểm chưa phai bước chửa rời.

Nát giọng gửi tình, đời ấm lạnh

Trải lòng mong khách, bến xa xôi.

Tháng năm trở giấc Đông Quân lại,

Tìm giữa phù sinh một nụ cười.

 

Dã Hạc Cư 08.02.2010

Sơn dã cuồng nhân N.Đ

 

1 nhận xét:

  1. Bánh xe cuộc đời cứ mãi xoay, và ta là một mắc xích trong bánh xe đó, đôi lúc muốn chậm lại nhưng nào có dc, vòng bánh xe vẫn quay và ta vẫn phải quay theo.

    Trả lờiXóa