Thứ Tư, 31 tháng 3, 2010
Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010
Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010
ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ: CẢM ƠN EM!
Sáng nay thức dậy, sau khi đi tập thể dục về thì kiểm tra mail, đó là thói quen hàng ngày của tôi và thật bất ngờ, một bất ngờ dành cho một ngày cuối tuần giữa cái oi nồng nóng bức của khí trời miền nam. Bạn có tin được không, người con gái ấy đã mang cả một chợ hoa về đặt trước thềm bé nhỏ của Dã Hạc Cư!
Tôi vốn rất yêu thơ và yêu hoa, yêu tới mức có thể dành cả đời để ngắm hoa mà không hề thấy chán. Hoa và thơ luôn là những món quà mà tôi dành tặng những người bạn mà tôi quý mến! Nhưng có một điều rất lạ, sinh nhật tôi lại luôn thưa thớt những cánh hoa và những vần thơ dù rằng tôi luôn mong đợi! Số bạn bè tặng hoa cho tôi đếm được trên đầu ngón tay, còn bạn tặng thơ thì càng khan hiếm! Có lần bạn tôi bảo “Đình làm thơ siêu quá, ai mà dám làm thơ tặng Đình”, nói thì cũng đúng bởi cái tính của tôi hay cầu toàn mà, nhưng suy cho cùng cái quý vẫn là cái tình, là tấm lòng của người tặng chứ đúng không?! Và thế là tôi vẫn chờ vẫn đợi!
Bắt đầu từ 20/11 năm vừa rồi, có vài sinh viên làm thơ mừng tôi, tết năm nay cũng đựoc vài em làm thơ chúc tết, vui lắm! Tôi mãi trân trọng những tấm lòng gói gửi trong mấy vần thơ ấy!
Rồi sáng nay, một cô bạn gái mà tôi mới quen cách đây không lâu trên mạng, mới đến nỗi tôi chưa kịp biết mặt cô ấy nữa (và tất nhiên tôi xin được phép giấu tên). Vậy mà, chỉ qua những entry tôi viết, cô biết được tôi là người yêu hoa, thế nên sáng hôm qua khi ra chợ hoa mua hoa cho Mẹ, cô bạn dễ thương ấy đã quyết định quay về nhà mang máy chụp hình ra ghi lại hình ảnh của những đoá hoa tuyệt đẹp đang khoe sắc giữa dòng người huyên náo! Sáng nay, nhận được những bức ảnh ấy, dưới góc mỗi bức ảnh đều có hiện rõ ngày tháng và giờ chụp, gần 11g trưa, giữa cái nắng oi nồng của Sài thành, người con gái ấy đã chịu khó ghi lại những hình ảnh tuyệt đẹp của những đoá hoa chỉ với chủ đích là để gửi tặng tôi thôi! Ngồi xem hình mà tôi thấy mình hạnh phúc, tôi đang đứng giữa ranh giới thực và ảo, em như hiện ra mơ hồ giữa những giọt sương đọng lại trên mỗi cánh hoa, đôi tay ngà nâng cao bầu trời hạnh phúc gửi đến tặng cho tôi!
Thế đấy, tình cảm thật bước ra từ thế giới ảo, làm cho tôi thấy lòng mình xao xuyến, sao mà thương đến lạ! Và ngay giây phút ấy, chợt như cảm nhận ra rằng hạnh phúc không xa quá tầm tay của mình, luôn rõ ràng nhưng lại vô cùng tinh tế!
Cảm ơn em, cô bạn tôi vừa quen giữa trời hư ảo, em không chỉ đơn thuần mang cho tôi những cành hoa tươi thắm mà em còn mang cho tôi cả hơi thở của cuộc đời!
Cảm ơn em, cánh hoa đời lặng lẽ, chẳng biết sự vô tình nào đã đưa em đến tô điểm cho cuộc sống của tôi có thêm nhiều hương sắc.
Cảm ơn em, một vần thơ tuyệt vời giữa dòng đời xuôi ngược, tuy không ngôn từ nhưng tha thiết nỗi lòng nhau.
Cảm ơn em, một cung đàn không dây mà tạo hoá dày công trau chuốt, bao điệu thăng trầm là nhịp tim em lay động cả hồn Xuân.
Cảm ơn em, điều tôi muốn nói đơn giản chỉ là cảm ơn em, cô gái bước ra từ giấc mơ mà tôi vừa quen biết…
Dã Hạc Cư 28.03.2010
Sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình
Thứ Năm, 25 tháng 3, 2010
Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2010
Thứ Năm, 18 tháng 3, 2010
Có lần, có một thiền sinh lên Ngoạ Vân Am trên núi Yên Tử tham vấn với Hương Vân Đại Đầu Đà (tức Trần triều Thái Thượng Nhân Tông Hoàng Đế, khi ấy đã rời bỏ ngai vàng vào núi tu khổ hạnh) rằng "gia phong của Hoà thượng thế nào?". Ngài đáp "Áo rách che mây sáng ăn cháo, Bình xưa tưới nguyệt tối uống trà". Gia phong của một vị Hoàng Đế lẫy lừng trong lịch sử vệ quốc của nước ta là vậy đó, đơn giản tưởng chừng không thể đơn giản được nữa, nhưng lại lung linh vi diệu đầy thi vị và thiền vị đến mức xuất thế thoát trần, dám hỏi bạn và tôi chúng ta mấy ai sống được với cái gia phong ấy?! Quả đáng để chúng ta suy ngẫm lại đấy chứ!
Thứ Tư, 17 tháng 3, 2010
Thứ Ba, 16 tháng 3, 2010
SƠN DÃ CUỒNG CA
Hôm nay bệnh điên tái phát,
viết khúc hát tặng khách tri âm
ai là bạn tâm đồng, xin vào cùng chia sẻ
Tích tịch tình tang
Gã gàn cõi thế
Chẳng thích làm hề
Tìm về quy ẩn
Chiều hứng nắng dần rơi bên hiên vắng,
Đêm đợi trăng nhẹ vút giữa trời cao
Một vần thơ vui lại tháng năm nào,
Đôi câu hát lạc vào trời đất nọ.
Khi vui thời rượu đó
Lúc muộn sẵn trà đây
Mặc lợi danh nhốn nháo chốn đông tây,
Yêu nhân nghĩa học đòi nơi nam bắc.
Sách Thánh hằng vui đọc,
Ý Thiền vẫn say tầm.
Thân dẫu chẳng sơn lâm,
Tâm thời quy dã nội.
Khi dạy học luôn tôi rèn câu đạo đức,
Lúc đối đời ưa tránh lấy chữ đua tranh.
Nào tam công rồi lại cửu khanh,
Buông hơi thở hóa ra thành mây khói!
Vô thường trong lời nói,
Giả dối ở đầu môi,
Ảo ảnh bắt được rồi,
Cũng đành thôi ảo ảnh!
Thù nhau cũng bởi chữ danh,
Ganh nhau âu cũng vì tranh chữ tài.
Kiếp trăm năm chẳng phải dài,
Kéo chi ân oán miệt mài lê thê?!
Ô hê !
Tích tịch tình tang
Gã gàn cõi thế,
Chẳng thích làm hề,
Tìm về quy ẩn
Tích tịch tình tang.
Dã Hạc Cư 16.03.2010
Sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình
Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010
Chủ Nhật, 14 tháng 3, 2010
Thứ Bảy, 13 tháng 3, 2010
Thứ Sáu, 12 tháng 3, 2010
Màu xám: Một người hấp dẫn, lôi cuốn, quyến rũ, năng động…nhìn chung là có duyên, sống thẳng thắn và bộc trực nên thường không che giấu cảm xúc bản thân, thể hiện ngay ra bên ngoài. Bạn sống khá là sòng phẳng, có nguyên tắc bình đẳng nên khi đối xử với mọi người thật tốt, bạn cũng mong nhận lại được như thế. Tuy nhiên đôi khi bạn cũng hơi ích kỷ và thỉnh thoảng muốn được là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Thứ Năm, 11 tháng 3, 2010
VIẾT CHO CON - THIÊN THẦN NHỎ CỦA CẬU
Bây giờ đã là 1g30 sáng rồi con ạ, lúc nảy đi xuống dưới lầu ngang qua nhìn con ngủ bên cạnh Ngoại mà Cậu rơi nước mắt, giọt nước mắt của tình thương và cả lòng trắc ẩn nữa con à!
Cậu không biết có thực là có một thế giới vô hình do một đấng quyền năng nào đấy đang cai trị xã hội loài người chúng ta hay không, nhưng nếu có, Cậu nói là nếu có thì bằng mọi giá Cậu sẽ tìm đến gặp ông ấy và tát 1 cái thật mạnh vào mặt ông ấy con à! Con biết vì sao không?! Vì ông ấy đã quá bất công với con, con gái ạ !
Ngày Ba Mẹ con đến với nhau, Ngoại và Cậu đều trông chờ được tận mắt nhìn thấy sự hạnh phúc của Mẹ con, vậy mà có ngờ đâu chẳng được bao lâu thì Ba con mãi mãi ra đi trong một tai nạn bất ngờ, Ngoại và Cậu như chết lặng ! Chưa kịp trấn an thì lại hay tin con đã hình thành trong bụng Mẹ, Cậu vừa thương em gái vừa thương cho cái số phận sao mà quá khắc nghiệt của con, dù rằng con khi ấy chỉ mới là một giọt máu bé nhỏ mà thôi!
Rồi con cũng ra đời, Mẹ con sợ là gánh nặng cho Ngoại và Cậu nên không chịu về ở chung nhà. Mẹ con không hề hé răng cho biết sự khó khăn nơi đất khách quê người mãi cho đến khi Cậu đi công tác ghé thăm hai Mẹ con của con. Mẹ tiều tuỵ con cũng tiều tuỵ, thiếu thốn vật chất thì ít mà thiếu thốn tinh thần lại nhiều !
Và rồi Cậu cũng đưa được hai Mẹ con về dưới mái nhà nhỏ hẹp của Ngoại vào đúng dịp thôi nôi của con. Từ đó, ngôi nhà luôn ấm áp tiếng cười, ai cũng dõi mắt theo từng ngày lớn lên của con. Chân con yếu, Ngoại cứ sốt ruột xuýt xoa mỗi lần con té; con chậm nói, Ngoại sốt ruột vào ra chắc lưỡi, Cậu phải trấn an Ngoại mãi bằng câu “quý nhân ngữ trì”…..
Và rồi, mới đó mà con đã gần 20 tháng tuổi rồi, bi bô tập nói suốt ngày. Ai cũng bảo con giống Cậu khi nhỏ, khi nào ngủ mới nghe dứt tiếng nói, mà cũng đúng Cậu cháu mà con nhỉ, không giống nhau sao được.
Ngày xưa Ba con vẫn mơ ước thấy con chào đời và sẽ nuôi dưỡng con thành tài với bao kế hoạch học tập, tiếc là chưa thực hiện được thì đã không còn! Nhưng từ đó, không biết vì sao cuộc đời Cậu dường như dính vào với con làm một, Cậu hứa với lòng sẽ thay Ba con làm tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con!
Cậu luôn nghiêm khắc với con và trong nhà dường như con sợ Cậu nhiều nhất, sợ tới mức đôi khi con dè dặt với Cậu! Nhưng con có biết vì sao Cậu phải làm thế không?! Vì con là thiên thần nhỏ, là con gái của Cậu và vì Cậu rất thương con !!!
Ngủ thật ngon nhé con gái, bao ưu tư phiền muộn của cuộc đời này Cậu sẽ gánh trọn cho con, Thiên Thần bé nhỏ của Cậu !
Dã Hạc Cư đầu giờ Sửu 11.03.2010
Cậu của con
Thứ Ba, 9 tháng 3, 2010
MỪNG CHỊ VIÊN TRÂN XUẤT GIÁ
“Có người áo mới theo Chồng,
Cúc vàng rắc nắng triền sông Xuân này.
Rượu Hoàng Hoa tiễn chiều nay,
Hương say thơm cả trời mây mơ hồ.”
Đó là bài thơ của Hoàng Hoa nữ sĩ Viên Trân được in trang trọng trên cánh thiệp hồng của Chị. Hôm nay là ngày Chị xuất giá, được thiệp mời tôi vui thay cho Chị bởi nói thật lòng, một người phụ nữ hy sinh tất cả để dành tất cả để cho nghệ thuật trà như Chị thì đâu dễ tìm được một đức lang quân có thể làm điểm tựa cho thú chơi tao nhã mang đầy tâm huyết của Chị được mãi thăng hoa. Nhưng rồi niềm vui cũng đến, cánh thiệp hồng là minh chứng cho một lương duyên. Tuần trước, Chị qua điện thoại Chị năm lần bảy lượt nhắc tôi phải tới tham dự cùng Chị, Chị còn yêu cầu tôi phát biểu và làm thơ tặng Chị nhân ngày vui này, và tất nhiên tôi đồng ý cả hai tay với người Chị khả kính.
Vậy mà, tứ đại bất hoà khó lòng lường trước, đêm qua bỗng dưng bị bệnh, thế là hôm nay đành lỗi hẹn với Chị rồi ! Thôi thì viết lại dòng cảm xúc góp chút lời mừng đến với tân nương vậy. Mong Chị mãi sống trong vòng tay hạnh phúc.
ĐỀ BÚT MỪNG CHỦ NHÂN ẨN PHƯƠNG CƯ
HOÀNG HOA NỮ SĨ XUẤT GIÁ
Khéo khéo khen ai kết chỉ hồng,
Ẩn Phương Cư có khách tâm đồng.
Trà đưa hương nối duyên Tần Tấn,
Thơ dệt tình nên nghĩa vợ chồng.
“Tương kính”ươm vườn hoa hạnh phúc,
“Thuận lòng”tát bể nước triều Đông.
Vườn xưa nhánh cúc giờ thêm bạn,
Chia sẻ cùng nhau phút mặn nồng.
Được tin vui : Chị theo chồng,
Thảo vần thơ gửi tấc lòng phương xa.
Ẩn Phương Cư, một mái nhà,
Từ nay cầm sắt luyến hoà cung tơ.
Khi vườn mộng, lúc trời mơ,
Dìu nhau đi giữa tình thơ ngọt ngào.
Giấc đơn côi của hôm nào,
Giờ thôi lẻ bóng ướm vào tường vôi.
Tiền duyên âu sẵn định rồi,
Mượn tay Nguyệt Lão kết đôi Tấn Tần.
Mấy dòng tặng Chị Viên Trân,
Chúc câu giai lão dự phần trăm năm.
Dã Hạc Cư 09.03.2010
Ngu đệ Sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình bái hạ
MIÊN MAN
Hôm nay lại có hứng uống trà, thế là lại lấy “bộ đồ nghề” ra pha một ấm Ô Long. Vừa nhâm nhi trà vừa ngồi ngắm lại bộ ấm chén theo mình bấy lâu nay khuất mình nơi thưa người đến.
Nhớ lần ấy đi với Thái mua “hắn”, đứng chần chừ mãi trước hàng trăm cái ấm tử sa, cái nào cũng đẹp như mơ nên mãi không biết lựa cái nào. Sau cả 30 phút đứng mỏi cả chân thì chợt thấy “hắn”. “Hắn” nép mình thật sâu trong góc khuất, không chạm trổ cầu kỳ nhưng từ “hắn” toát ra một sự quyến rủ gì đó khiến phải mang “hắn” về nhà.
“Hắn” bé lắm, có thể để gọn được trong lòng bàn tay, Thái cứ thắc mắc “sao anh mua chi cái ấm bé tẹo thế này?!”. Lúc ấy mình chỉ cười đáp “vì anh thích hắn”!
Mà cũng lạ, sau đó tậu bộ trà cụ bằng gỗ tuyết tùng có hai vân xoáy như hai đoá mẫu đơn cũng bé tẹo, rất xứng với hắn, rồi thêm mấy cái chung men trắng cũng rất ư là hợp với vóc dáng bé tẹo của hắn, chắc là duyên vậy !
Từ khi sắm hắn về đến nay, thú thật mà nói chưa hề có dịp dùng hắn để đối ẩm. Khi bạn bè đông thì hắn quá nhỏ để có thể đáp ứng được về lượng, thế là phải dùng ấm men lớn. Với hắn, mỗi lần pha, dù châm thế nào thì cũng chỉ rót ra được đúng 2 chung vừa đầy như nhau,thế nên cứ tưởng không thể có cái ấm nào lý tưởng hơn để đối ẩm nữa, mỗi lần châm nước 2 chén rót cạn trong ấm không còn dư nên không sợ nước ủ làm hư vị trà ! Đôi lúc nghĩ hắn cũng có tình với mình ghê lắm, chỉ vì thiếu bạn tương tri nên đêm về vẫn chỉ mình ta với hắn, ta một chung và hắn cũng một chung. Hắn giận, nhùng nhằng không chịu, thế là lần nào mình cũng thay hắn làm nốt hai chung.
Thôi thì : chén độc ẩm vẫn thường say nơi Dã Hạc, tình tương tri hãy còn đợi chốn thưa người……
Hương Ô Long ngan ngát lan toả khắp căn phòng, khẽ khép đôi mắt tận hưởng phút thăng hoa hiếm hoi giữa kiếp phù sinh dù rằng nó vẫn luôn hiện hữu…..
Trà thơm quá !!!
Dã Hạc Cư 09.03.2010
Sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình
Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010
Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010
ĐÊM THƯỞNG TRÀ CẢM TÁC
Vừa có được một ít trà Thiết Quan Âm thượng hạng, đêm vắng lặng đun nước pha trà đối nguyệt thưởng hoa, miên man giữa vị trà lan toả trên nền nhạc du dương của tiếng cổ cầm, bấy nhiêu đã khiến cho gã cuồng ngất ngây nơi bến tục, thấy trong lòng thi hứng chợt trào dâng, thuận bút thảo mấy dòng thô thiển ghi lại chút cảm xúc quê mùa gọi là kỷ niệm vậy.
Chén trà ngưng vị dậy hồn thơ,
Loang loáng hương đưa mảnh nguyệt chờ.
Nhắm mắt ru tình xao bến mộng,
Lắng tai đưa phách lạc trời mơ.
Cánh quỳnh e ấp về thôn dã.
Tiếng nhạc bâng khuâng bạn gã khờ.
Quen nếp thanh bần nơi vắng khách,
Đối đời riêng học chữ “ngu ngơ”
Dã Hạc Cư 07.03.2010
Sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình
Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010
Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010
đọc và suy ngẫm
NGƯỜI BIẾT VÂNG LỜI
Những buổi thuyết pháp của thiền sư Bàn Khuê không chỉ có các thiền sanh lam dự mà còn lôi cuốn rất nhiều người thuộc đủ mọi tầng lớp trong xã hội. Ngài không bao giờ viện dẫn kinh điển, cũng không đi sâu vào học thuyết cao siêu. Thay vì vậy, những lời Ngài nói ra luôn xuất phát từ tâm thức của Ngài và đi thẳng vào tâm thức người nghe.
Thính giả đông đảo của Ngài làm cho một vị tăng thuộc tông phái Nhật Liên (Nichiren) tức giận, vì đã có nhiều môn đồ rời bỏ ông để đến nghe giảng dạy về thiền. Vị tăng tự phụ này tìm đến Ngài Bàn Khuê quyết tâm tranh luận với Ngài.
Đến nơi ông ta gọi lớn : “Này, thiền sư ! Đợi chút đã nào ! Những ai kính trọng ông đều sẽ vâng lời ông, nhưng người như tôi đây không kính trọng ông, liệu ông có thể làm cho tôi vâng lời ông chăng?”
Thiền sư Bàn Khuê nói: “Được, ông cứ đến bên tôi, tôi sẽ cho ông thấy.”
Ông tăng ra vẻ tự đắc rẽ đám đông tiến về phía Ngài Bàn Khuê. Ngài Bàn Khuê khẽ mỉm cười nói: “Được rồi, hãy đến đứng bên trái tôi.”
Ông tăng làm theo. Nhưng Ngài Bàn Khuê lại nói: “Ồ không, có lẽ chúng ta sẽ nói chuyện tốt hơn nếu ông đứng bên phải tôi. Nào, hãy bước sang đây.”
Ông tăng vẫn với vẻ tự phụ, bước sang đứng bên phải Ngài Bàn Khuê.
Thiền sư kết luận: “Ông thấy đó, ông thật biết vâng lời, và tôi nghĩ ông là một người rất hòa nhã. Nào, bây giờ xin hãy ngồi xuống đó lắng nghe!”
(trích Gõ Cửa Thiền, Nguyên Minh dịch&chú giải, nxb văn hóa thông tin 2008, tr 23)
* Phiến luận :
Vì sao “sân” đứng trước “si”?! sân hận luôn là đầu mối của si mê vậy !