Thứ Ba, 13 tháng 12, 2011

cổ lai thức tự...

nửa mùa…

 

 

Cuối năm họp hành, họp để hành nhau, hành nhau vì cái rởm trong giới trí thức nửa mùa, thậm chí là bán nửa mùa! Sao mà ngao ngán, ngao ngán cho cái từ trí thức mà người ta cố tranh lấy để gắn trước ngực mình, dù rằng trên đầu họ mây đen một màu xám xịt!

Tôi lờ mờ cảm nhận được là họ thích họp! Họp để tranh nhau nói, tranh nhau xưng những chức danh hết sức hiển hách mà bằng cách nào đó họ sở hữu được dù rằng nó luôn tỉ lệ nghịch với cái kiến thức đang tồn đọng nhưng thoắt ẩn thoắt hiện tại một góc tối nào đó giữa đầu họ! Và rồi thì họ hành hạ tôi bằng những điều đó, tôi mệt lã người khi phải ngồi hàng giờ để nghe những lời nhảm nhí ấy! Tôi tự hỏi, phải chăng khi người ta mông muội người ta rất thích họp, dù rằng ai cũng biết những buổi họp ấy cũng chẳng làm cho họ sáng ra là mấy!

Biết họp là hành nhưng tôi vẫn phải họp, cơm áo gạo tiền không đủ mạnh để khiến lưng tôi phải cong, càng không thể khiến chân tôi phải quỳ nhưng nó cũng không phải yếu tới mức để tôi có thể dễ dàng phủi áo ra đi! Tôi thèm được tìm về một góc vườn nhỏ cuốc đất trồng rau mà nuôi dưỡng cái nét thiên chân muôn thuở của mình, nhưng giữa cái thời củi quế gạo châu này đâu dễ tìm được cho mình một góc vườn nho nhỏ, nhất là với một anh giáo nghèo như tôi thì lại càng không mong đợi dù chỉ là một giấc mơ! Tôi hận mình không có được cái khí phách như Ngũ Liễu tiên sinh đất Tầm Dương để cao giọng xướng câu “quy khứ lai hề”…và thế là tôi vẫn phải trân mình chịu hành trong những cuộc họp! Song, tôi không chấp nhận chịu thua hoàn toàn trước những điều chướng tai ấy, tôi thường ngồi lắng nghe và viết, viết cho hậu thế như một cảnh ngôn gửi từ thời đương đại, những bài thơ thấp thoáng dấu ấn tiền như như cụ Yên Đỗ, Hối Trai... của tôi đã ra đời như thế ấy……

 

 

 

Ta chẳng phải ta Tây chẳng Tây,

Nảy nòi chi cái thói như bây.

Mặt tô diêm dúa khoe phường hát,

Thân khéo đua đòi nguỵ dáng oai.

Biết chăng:

Nước lã đâu nào ai dễ khuấy!

Đá phàm há tính chuyện siêng mài?

Trăm năm trơ mặt ngoài thiên địa,

Sống bẩn quen mùi khó đổi thay!

 

 

 

Dã Hạc Cư 12.12.2011

sơn dã cuồng nhân

 

 

 

 

 

ảnh sưu tầm từ internet

 


7 nhận xét:

  1. Hãy tìm trong đống lùng bùng ấy một góc tĩnh cho riêng mình em ạ!

    Trả lờiXóa
  2. dạ vâng ạ, con luôn giữ cho mình một góc tĩnh như thế thưa Cô, con cảm ơn Cô đã chia sẻ!

    Trả lờiXóa
  3. Em rất thích 2 câu cuối của Thầy:"Trăm năm trơ mặt ngoài thiên địa,

    Sống bẩn quen mùi khó đổi thay!". Như em đi làm giáo viên, bà tổ trưởng của em là người sĩ diện, không muốn nhận lỗi về mình mà tìm cách đổ lỗi cho em vì lúc nói chuyện với em có Thầy Hiệu Trưởng đứng sau cổng trường nên bả sợ Thầy nghe được.Nguyên nhân là do bả nhập điểm thiếu 1 em hs, em phát hiện dc nên em tìm bả để nhờ nhập lại . Rồi trưa nay 11g30 em gặp bả để đưa giáo án để bả ký thì do không có ai nên bả mới nói có sai sót trong nhập điểm nhưng do có cô Âu trong tổ của em phát hiện bả chấm sót nên bả mới thừa nhận cái lỗi này. Ôi bà ấy là người biết vừa đấm vừa xoa, em thật ko biết phải giao tiếp thế nào? Những lúc như vậy em chỉ còn biết đó là quả báo và niệm Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát để Ngài lắng nghe em cho em vơi đi nỗi buồn. Dù sao thì em cũng vui vì giúp dc đứa hs này dù rằng điểm nó chỉ là 3.5 còn hơn là 0.

    Trả lờiXóa
  4. "Mặt tô diêm dúa khoe phường hát"
    Câu này không nhằm chê bai nghề hát xướng theo kiểu "xướng ca vô loài" mà cảnh tỉnh phường giả dối. Muốn được danh chính ngôn thuận nhưng không có thực lực, đành phải tô son trát phấn vào. Chán gì ông nọ bà kia muốn lên ghế lên chức phải mua cái bằng tiến sỹ. Cái bằng dởm khác gì son phấn diển xong lấy khăn chùi đi là sạch thôi mà...

    Trả lờiXóa
  5. dạ, Đình cảm ơn đã sang tệ cư góp lời chia sẻ với Đình ạ!

    Trả lờiXóa
  6. Được lời của bạn như bắt được vàng, thế này thì đi bệnh viện có người thăm nuôi roài hahaha

    Trả lờiXóa