Hôm rồi, nhân lúc nhàn, lang thang đây đó, vô tình đọc được thi phẩm “Sát Sanh” của Phan Lão tiên sinh bàn về việc “giết muỗi”. Đình bất chợt nghĩ, ừ nhỉ, bọn này cũng nên giết thật, bụng bé bằng hạt gạo nhưng tham ăn vô độ, căng mình hút cho cạn máu của trăm họ thương sinh; kim mỏng manh yếu ớt, nhưng cũng giương nanh múa vuốt định ra thế oai hùng, trông buồn cười lắm thay!
Thương cho đấy: Đôi cánh bé thì làm sao hiểu được đường bay của chim Hồng chim Hộc, chút sức còm sao biết được uy trấn của Sư Tử, Kỳ Lân! Suốt cuộc đời sống trong bóng tối chơi trò ném đá giấu tay, mấy khi dám chường ra chỗ sáng, ấy vậy mà cứ tưởng anh hùng nên vẫn thường vênh mặt, đâu hay ngày tàn xác bẹp dưới bàn tay!
Thế mới hay quân tử riêng hành đại lộ, kẻ tiểu nhân lại chọn chỗ tối thưa người! Ôi sống nơi tối tăm mà thường không tự thẹn, vỗ trống khua chiêng chao cánh vo ve hòng bỡn hơi người, cuộc sống ngắn thay mà còn không hay tự dưỡng, thế cho nên thân xác rã tan khi no bụng giương càng.
Ngẫm lại mà thương: thương cho cái trí tối tăm mông lung mờ mịt, chọn nẻo tà mà luôn ngỡ đường ngay, thương cho mi chẳng kẻ tỏ bày, lại thương nữa chuỗi ngày dài trong bóng tối, than ôi…
Nghĩ vậy nên, Đình tôi không ngại quê mùa ít chữ, bôi mặt bằng tro múa bút đưa vần hòa nguyên vận cùng Phan Lão tiên sinh trước là tỏ chút lòng đồng điệu, sau nữa là góp tiếng góp lời cáo tri cho khắp cả muỗi mồng trong thiên hạ vậy…
ha ha điên lắm thay!
VỊNH CON MUỖI
Mày học làm chi thói ác ôn,
Ghớm ghê thay cái lũ bàng môn!
Gieo mầm bệnh dịch lê thân tới,
Uống máu trần gian tấp mũi dồn.
Đít bé cũng đòi chao Thiên Địa,
Sức còm lại nhọc hỏi Côn Lôn.
Vo ve vênh mặt tìm chỗ tối,
Ra sáng thì mi khéo liệu hồn…
Dã Hạc Cư 20.06.2011
hậu học sơn dã cuồng nhân
bái họa thi phẩm “Sát Sanh” của Phan Lão tiên sinh
Trả lờiXóaAnh chịu, không dám bình thơ. Ngược lại, khoái giọng văn của Đình trong entry này. Ngạo nghễ và hiên ngang.
Trả lờiXóaLâu thật lâu mới thấy Đình xuất hiện, viết bài. Ngày an vui nghen.
haha anh thấy em vậy anh phải lo chứ sao lại thích, em mà càng viết thì càng lắm kẻ cay cú ghét ghen, chắc cũng có lúc về vườn cuốc đất hihihi (khổ là không đất để cuốc mới ghê hahaha)
Trả lờiXóadạo này em nhiều việc quá anh Zip ơi, thơ cũng khá nhiều nhưng chưa có thời gian post lên để hội họp anh em, cuộc sống anh à, mệt lắm nhưng cũng không làm gì được!
ngày an vui anh Zip nhé!
p/s: còn nợ anh 1 câu hỏi chưa trả lời.
hồi xửa hồi xưa Đít Bé cũng chao đảo Thiên Địa không ít. Hồi nảy hồi nay thì cồ như Táo em còn phải nhập viện nữa là, Dã Ca chớ có khinh suất ! haha
Trả lờiXóaò ò, đúng là không thể khinh xuất hohoho
Trả lờiXóaChài! Vậy mà tưởng "nó" quên luôn rồi chớ. Thì ra là còn nhớ :)) Thôi, để từ từ vậy. Anh thấy Đình sau này ít xuất hiện nên hôm nay thấy Đình post bài mới mà cũng vui vui và mừng mừng.
Trả lờiXóacâu trả lời có lâu rồi anh ơi, nằm trong sổ tay em nà, chỉ là chưa có mần siêng để "gõ" thôi hihihi
Trả lờiXóaanh yên tâm, bao giờ em hấp hối sẽ cho anh biết trước mà, hỏng có trốn luôn đâu hihihi
hyhy
Trả lờiXóaDị ứng con muỗi nên về Việt Nam là sức thuốc đầy mình là khỏi bị nó chích. Ví thầy Đình như con kiến tha lá cây. Thân tuy bé tí mà đèo trên lưng một sức nặng khủng...hihihi!
Trả lờiXóavẫn phong cách cũ hén hỵ hỵ
Trả lờiXóahoho cái đó gọi là tham đó chị hoho
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaGÓP TIẾNG…
Một lũ hoang đàng giống chúa ôn,
Muỗi mồng đực cái xuất bàng môn.
Háo ăn mặt cúi mông ngoe nguẩy,
Khát uống ngòi giương mũi dập dồn.
Cánh yếu mộng cuồng đo Nam Hải,
Lưng gù vọng tưởng với Côn Lôn.
Lăm le đêm tối hòng bỡn cợt?!
Bép! Bép! Thì bây lạc phách hồn…
Ngọc Mai Hiên, 21.06.2011.
Nhã Uyển muội kính họa.
bài thơ cũng thật ngạo nghễ...ẩn dụ.. mà ha..?!.. chị ko rành ..bình thơ.. nhưng rất hiểu.. về thể loại thơ hán nôm... thôi thì.. Mèo tí típ tục tặng thêm.. bông hồng nữa nè.. lần này nó...màu đỏ nhé...
Trả lờiXóahé hé em nói con muỗi à nghen, còn cái dzụ ẩn dzụ là chị nói à nghen, người ta mà nổi nóng đòi quánh là chị chịu trách nhịm à nghen hoho
Trả lờiXóacảm ơn chị, hoa rất đẹp!
BÁN RẺ…..
Trả lờiXóaNước vũng sinh ra một đám ôn,
Chuyên nghề hút máu thói tà môn.
Vừa trông chiều xuống giương kim tới,
Nhác thấy đêm buông vỗ cánh dồn.
No bụng đâu cần phân hắc bạch,
Thỏa lòng chi ngại đạo kiền khôn.
Ví dầu có được lưng bầu máu,
Bán xác thân đi, bán cả hồn…
Dã Hạc Cư 21.06.2011
ngu huynh họa đáp Nhã Uyển muội
Bản năng thiên phú của loài kiến mừ...hehehe
Trả lờiXóaHohoho! ai...kia .. pị ẩn dụ... đòi quánh thì ... Đình đưa..mông ra ..chịu đòn đi... hihihi... Chị chịu...trách nhiệm......bồi thường .. nhân sự choa... hahaha...
Trả lờiXóaèo, thế thì thua òi!
Trả lờiXóa