Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2010
Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2010
gánh nợ phong lưu...
Chị Viên Trân bảo có trà quý Bích Loa Xuân, muốn gửi tặng cho thằng em điên nơi Dã Hạc Cư, chị gọi điện nhắc mãi, thế mà vẫn phải qua hàng tháng mới thu xếp về thăm chị để thưởng thức lại hương vị của Ẩn Phương Cư, dù rằng khoảng cách chỉ là một đoạn đường 30km!
Ẩn Phương Cư, đảo Bồng Doanh giữa lòng phố thị, cái tấp nập rộn ràng dường bị gạt bỏ lại sau tấm rèm trúc mềm mại nhẹ tênh. Lạ! Vẫn một phong cách hào sảng của người Nam bộ, tay ngọc nhẹ nhàng nhưng thắm nghĩa, phong thái ung dung nhưng rất đỗi đời thường, chị tráng ấm pha trà lúc Bích Loa Xuân, khi Long Tỉnh Thái Hồ, hương vừa lâng lâng thì Ô Long đã ngan ngát vị! Nhấp ngụm trà tẩy bụi trần, hớp hoàng hoa khơi hương vị, lớp bụi trần của cuộc đời ô trọc tích tụ bấy lâu thoắt đã “tảo nhất không”, đưa khách tục vào trời thoát tục!
Ngẫm kiếp nhân sinh trăm năm là mấy, hảo trà mỹ tửu hội hội bạn tri âm thiết tưởng đâu phải ai cũng có duyên tận hưởng, ấy vậy mà luôn thấy mình hạnh phúc hơn người! Dẫu biết rằng “thiên hạ hơn ta chuyện của tiền” nhưng suy cho cùng thì “ta hơn thiên hạ chữ an nhiên”; vui là thế, say là thế và hạnh phúc là thế!
Dư vị chén trà còn nồng đượm bờ môi, cất bút lưu lại đôi dòng cảm xúc, trước là kính Chị - Viên Trân hiền tỷ để đáp tạ thâm tình, sau tặng hai em Huy – Phương và nghĩa đệ Minh Trí (Daniel) để chia sẻ cái tình đồng điệu giữa cõi vô thường.
Lời quê thô lậu, nhưng tình ý chân thành, kính mong chị và quý bạn hữu đừng cừoi chê!
GÁNH NỢ PHONG LƯU
-Quý kính đề tặng Viên Trân hiền tỷ
-thương mến đề tặng hai em Huy-Phương
-thương tặng em Daniel
Em muốn tìm sang để thưởng trà,
Chị trông em lại để nghe thơ.
Chị em ta mãi tình tri kỷ,
Nửa chén trà, lưng túi mộng mơ.
Ẩn Phương tương ngộ buổi hôm nay,
Trà nối duyên cho thỏa tháng ngày
Tay ngọc lưu tình trong chén ngọc,
Hương mây quyện sắc dưới song mây.
Phong lưu vương nợ ngàn năm trước,
Tài tử mang danh một kiếp này.
Phi thị trót quên đời muội mị,
Thơ hòa trà ngát lại cùng say:
Bích Loa xanh sắc ngọc,
Long Tỉnh thoảng hương bay,
Ô Long mùi thoát tục,
Tình cúc sắc trăng lay.
Nhạc đưa thơ vào mộng,
Trà phổ khúc an nhiên,
Thân còn vương giấc tục,
Tâm đã dậy hương Thiền!
Mỗi lần về gặp chị Viên,
Đời như thêm một chút điên góp đời!
Tìm vui giữa những nụ cười,
Giữa thơ, giữa nhạc, giữa người tương tri.
Phong trần riêng một lối đi,
Hạc giương cánh mộng sá gì phong sương.
Rượu Hoàng Hoa vẫn thơm hương,
Nợ phong lưu vẫn say đường phong lưu.
Dã Hạc Cư mùa mưa năm Canh Dần
(0g40’ rạng ngày 31.07.2010)
Ngu đệ sơn dã cuồng nhân bái đề
Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010
đoản khúc tháng bảy mùa hoa-dâng mừng thượng thọ 90 của Thầy, Việt Nhạc Chi Bảo Trần Văn Khê tiên sinh
Đoản khúc:
THÁNG BẢY MÙA HOA
Kính dâng mừng thượng thọ 90 của Thầy
Giáo sư Viện sỹ Trần Văn Khê tiên sinh
Tình nước Việt
trên cung đàn thập lục.
Đã bôn ba
suốt mấy chục năm ròng.
Dòng máu hồng mang khí phách giống Lạc Long,
Trời Âu – Á
tiếng tơ lòng buông điệu:
Lúc dịu êm
như lời ru của Mẹ,
Khi quật cường,
mạnh mẽ chí Đông A,
Lúc nhiếp hồn trong tiếng hát lời ca,
Khi lả lướt mượt mà muôn cung điệu…
Ôi!
Một con người
mà trăm ngàn điều kỳ diệu,
Giữ nếp quê,
tha thiết một tình yêu,
Chín mươi xuân cao vút một cánh diều,
Hồn dân tộc hiên ngang chiều lộng gió…
tháng bảy mùa hoa
mưa nhoà nắng hạ
khánh thọ Thầy bút toả mấy vần thi:
Mừng Thầy nay đúng chín mươi xuân,
Thiên tước trời ban giữa cõi trần.
Khi nhạc năm cung cùng bạn hữu,
Khi thơ đôi vận với tương lân.
Khi trà phiếm luận đôi câu vãn,
Khi rượu nhàn ôn mấy chuyện gần.
Nghiêng bóng chiều in khu vườn nhỏ,
Trời
Dẫu biết Thầy nay:
Tuổi mòn theo tuế nguyệt,
Sức lụn với thời gian
Song:
Đãi cát ra công quyết lọc vàng,
Tuổi già đâu sá chuyện gian nan.
Tinh hoa góp nhặt còn ra sức,
Hồn nước gìn trao vẫn dự hàng.
“Truyền lửa” say hoài cùng tuế nguyệt,
Luyến đàn hát mãi với thời gian.
Nước non ngàn dặm tình non nước,
Một tấm lòng soi giữa nguyệt ngàn.
Và nay đây:
Thênh thang một cõi thênh thang,
Mùa hoa kết đoá, cung đàn rung tơ,
Đem lòng dệt đoản khúc thơ,
Chín mươi xuân cõi mộng mơ giữa trần.
Chiều nay lắng tiếng cầm ngân,
Cánh thơ Dã Hạc bâng khuâng kính Người:
“Giấc xuân thêm một nụ cười,
Nắm tay Bành Tổ mười mươi tiến dần!”
Dã Hạc Cư tháng bảy mùa hoa
ngu đồ sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình bái hạ
Thứ Ba, 20 tháng 7, 2010
qua biển Linh Đinh - Văn Thiên Tường
QUÁ LINH ĐINH DƯƠNG
Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh,
Can qua liêu lạc tứ châu tinh.
Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ,
Thân thế phù trầm vũ đả bình.
Hoang Khủng than đầu thuyết hoang khủng,
Linh Đinh dương lí thán linh đinh.
Nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử?
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
Nam Tống triều thừa tướng
Văn Thiên Tường
QUA BIỂN LINH ĐINH
Nhọc nhằn kiến tạo công danh,
Bốn mươi năm lẻ chiến chinh sắp tàn.
Ngắm non sông, nát đá vàng,
Ngắm thân chìm nổi bẻ bàng mưa sa.
Bến Hoang Khủng, vẫn xót xa,
Biển Linh Đinh vẫn nhạt nhoà linh đinh.
Kiếp người ai thoát tử sinh,
Lòng son riêng giữ sử xanh soi cùng.
Dã Hạc Cư 05.04.2010
sơn dã cuồng nhân bái dịch
Thứ Hai, 19 tháng 7, 2010
Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010
trường tương tư...
Trường tương tư
viết tặng cho riêng mình
giữa một chiều mưa bay…
Chiều mưa vỡ giấc mộng đào,
Nhặt thương, nhặt nhớ phổ vào cung tơ.
Tà dương như hửng như hờ,
Cho trăm năm nhạt sắc mờ hiên tây…
Trút cạn thiên thu
chén rượu đầy,
Để nghe muội mị giữa cơn say,
Chông chênh một kiếp
chông chênh quá…!!!
Còn lại gì đây?!
Bóng nguyệt gầy!!!
Nắng nhạt
tường rêu phủ bụi mờ,
Cuộc đời,
ừ nhỉ,
chẳng là thơ!
Bâng quơ rũ giấc chiều mưa quạnh,
Giọt lệ nào buông
giữa hững hờ…
Lạnh lẽo
vầng trăng lạnh lẽo ơi,
Tìm ta chi mãi giữa cuộc đời?!
Để khi bóng lặng tàn canh ấy,
Lại chạnh niềm thương…
phút nghẹn lời…
Khép lòng
cho nuốt vạn niềm đau,
Nuốt cả tình vương giọt lệ trào,
Tường lặng màu vôi
đêm trắng buốt,
……………………
Mộng nào…
… để mượn…
…nhớ về nhau…?!
Dã Hạc Cư chiều buồn 13.07.2010
sơn dã cuồng nhân
Thứ Tư, 7 tháng 7, 2010
Thứ Hai, 5 tháng 7, 2010
ký ức......
KÝ ỨC
Cứ mỗi độ
mưa về bên song vắng
Anh lại ngồi
im lặng
trước thềm mưa
Kỷ niệm xưa
như thể mới chợt vừa……
Nào có ngỡ
đã đôi mùa phai nắng !
Tim từ độ tạ tình mang tang trắng
Tái tê lòng cho đắng giọt bờ môi
Ai đi rồi ?! Ai ở lại ?! Giữa đơn côi……
Nghe tiếng lặng chiều trôi
……vừa tan vỡ !
Giấc mộng nào hôm qua mình cứ ngỡ……
Mà bây chừ
muôn thuở rẽ thành hai
Mưa vẫn khóc trên lối dài năm cũ
Vết thương lòng
……chợt tỉnh ngủ
………cuối chiều mưa
Dã Hạc Cư 10.05.2009
sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình
Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010
vịnh cây bút - quý đề tặng bạn tôi
VỊNH CÂY BÚT
Quý đề tặng bạn T.T.C.H
Đầu đuôi đâu đã được gang tay,
Trông hắn như ri lại rất tài.
Phân định giang sơn đôi nét lả,
Vẫy vùng thiên địa một đường bay.
Trải lòng giấy trắng phơi tinh đẩu,
Rót dạ dòng thơm gửi tháng ngày.
Khi phú, khi thơ, khi phiếm luận,
Cậy y góp mặt với trần ai.
Dã Hạc Cư 01.07.2010
sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình
bái đề