Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

khóc với quê hương...

KHÓC VỚI QUÊ HƯƠNG

 

Ly hương có lẽ mãi là tiếng kêu xé lòng và là nỗi đau thắt ruột suốt cả một đời người đối với những ai vì một hoàn cảnh bất khả kháng nào đó mà phải rồi xa nơi chôn nhau cắt rốn, nơi mà hơi thở của dòng máu Cha Ông trăm nghìn năm mai hậu còn âm ba trong từng thớ đất. Nó là sự bất hạnh khôn cùng mà không bút nào tả hết được.

Chẳng phải thế ư?! Từ xưa đến nay biết bao câu thơ lời văn, biết bao giọt lệ nghẹn ngào vang lên từ nơi đất khách của những người con mang lấy số phận bất hạnh phải “xé bầy”, sống kiếp sống cô thân nơi đất khách quê người!

Thương lắm, những mảnh đời như thế!

Song, bên cạnh những số phận trớ trêu như thế, vẫn có không ít người vì chữ đỉnh chung mà dứt ruột quay lưng, chối bỏ hai tiếng quê hương nồng nàn chan chứa để chạy theo giấc mộng kê vàng. Nhưng nếu chỉ có vậy thì có lẽ chẳng có gì phải bàn cãi, bởi lẽ mỗi người một chí hướng kia mà!

Khổ thay, có người đã từng trăm phương ngàn kế, muôn thủ đoạn chẳng từ chỉ để đạt được một mục đích duy nhất là chối bỏ mảnh đất chôn nhau để tìm một quê hương mới! Để rồi một khi đạt được mục đích của họ rồi, ngày chuẩn bị khăn gói ly hương họ hân hoan mâm cao cỗ đầy thết đãi quý bạn hữu cho bỏ tháng ngày vất vả vì cái mục tiêu đã chọn! Trong phút giây ấy, những giọt nước mắt vắn dài thường là thứ gia vị không thể không có trong phút giây “thoát ly” để “món ăn” đưa tiễn thêm đậm đà hương vị, để “vở kịch” “biệt hành” thêm sắc màu sống động nên thơ!

Chợt ngay lúc ấy, gã điên cuồng nơi sơn dã lại trĩu lòng với trăm mối hoài nghi, nước mắt gì đây nhỉ? Là thương?! Là nhớ?! Là nghĩa?! Là tình?! Hay lại là vì sắp có một quê hương?!

Mới đây thôi, được mời dự một màn kịch tiễn đưa như thế, tính quê mùa lại thêm phần cổ hủ, dự liệu được kịch bản sẽ thế nào nên từ chối chẳng tham gia, bởi lẽ mắt yếu kém đâu dám ra gió lớn, sợ cát bụi bay vào hỏng mất đôi cánh cửa sổ của tâm hồn mà thuở ấy Mẹ chắt chiu ban cho!

Vai diễn đã xong, màn nhung khép lại với nham nhỡ bê bết phấn son, một môn sinh dự buổi lễ nhắn tin “Thầy quá sáng suốt khi quyết định không tham dự, bát nháo lắm Thầy ạ!”.

“Thầy biết!!!”…

Tựa lưng vào ghế, nâng chén trà sen mang phong vị quê hương nhấp một ngụm nhỏ mỉm cười, bầu thi hứng chợt ùa về trong vị đắng…

 

 

 

NGHE TIN KHÁCH GIAI NHÂN

PHÚT LY HƯƠNG THƯƠNG CẢM

HỨNG ĐỀ

 

 

 

Nước non một gánh nước non ơi,

Lắng tiếng hồng nhan khóc với Người.

Phận bạc đã toan rời cố quận,

Má đào chi lụy?! mở trò chơi…

Ngàn năm ấy chắc còn lưu tiếng,

Một kiếp này thôi  cũng để đời.

Nghe đấy bước đi còn đẫm lệ,

Đề thơ ướm hỏi: “lệ chi rơi?”

 

 

                                         Dã Hạc Cư 21.10.2010

                                       sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình hứng đề

 

 

22 nhận xét:

  1. Haizz thói đời. Đình làm mình nhớ Phan rí wá. Huhuhu

    Trả lờiXóa
  2. Khốn khổ cho ai khi đối diện với bóng xế chiều tà mà chợt nhớ mình không có chốn để trở về Đình nhỉ.

    Trả lờiXóa
  3. Đình tình cảm quá. Cứ đi dự, ngậm ngùi thì để trong lòng thôi.

    Trả lờiXóa
  4. "Nghe đấy bước đi còn đẫm lệ,
    Đề thơ ướm hỏi: “lệ chi rơi?”

    :(

    Trả lờiXóa
  5. khi mô có điều kiện thì về thăm chị hén!

    Trả lờiXóa
  6. dạ, anh Zip phải nói là em điên mới đúng! không khéo tới dự người ta đương khóc mà em ko nhịn được cười thì Dã Hạc Cư có nguy cơ mất chủ đó anh Zip ơi!

    Trả lờiXóa
  7. bị hăm quánh cũng là hai câu này đấy ạ! nhưng trong bài thơ thì đây chưa phải là câu em thích nhất hihihi

    Trả lờiXóa
  8. Về chắc rồi sẽ tìm Đình đó. Nhớ chuẩn bị trà sen nghen. XOXOXO

    Trả lờiXóa
  9. A, để anh kể Đình nghe chuyện này. Hôm rồi, tháng trước, trong một buổi họp các nhà thơ nhà văn, khung cảnh nghiêm túc, thơ ca "hoàng tráng", cô MC nhân dịp thông báo: "Nhân đây chúng tôi thông báo sẽ mở một CLB mới DÀNH CHO CÁC BẠN TRẺ TỪ 16 đến 45 TUỔI".

    Nghe xong, anh nhịn không được, cười sằng sặc. Ai cũng nhìn anh y như thằng khùng! Hahaaaa...

    Trả lờiXóa
  10. dạ em có quán quen trà sen tuyệt diệu,
    khi mô chị chịu về lại thăm quê,
    dẫu cho công việc có bộn bề,
    thời em cũng quyết đưa anh chị tìm về hương quê....

    (hohoho nhưng chị nhớ trả tiền cho chủ quán nghen hohoho)

    Trả lờiXóa
  11. Vậy là anh còn... chẻ hén Mến hén! :))

    Trả lờiXóa
  12. Hứa rồi đó nghen anh Zippo ơi làm chứng dùm em.

    Trả lờiXóa
  13. khửa khửa dzụ nì mới à nghen, Đình mới có 30 nà, chắc nàng thơ cũng hào phóng cho là chẻ lun anh nhễ?!

    Trả lờiXóa
  14. Đình hắn khôn lắm, hắn hứa nhưng trả tiền là Mến trả tiền, hắn hổng có trả đâu! :))) Không nghe hắn khoái chí cười hohoho đó sao! Cảnh giác! Cảnh giác! Hehe....

    Trả lờiXóa
  15. Hổng seo em bị ngạt wài wen rùi, Đình hơ.

    Trả lờiXóa
  16. Chuyện có thật 100% đó Đình ơi. 30 tuổi như Đình coi chừng bị xem là "con nít mới lớn" đó :)))

    Trả lờiXóa
  17. hjx...hjx...tại em nghều mừ, em mần thầy giáo mừ hjx...hjx...mà giáo chân chính mới chết chứ đã ko biết bán đề bán điểm mà còn cứ hay chửi bọn bán đề bán điểm hjx...hjx...nghều đến thảm lun nà ông anh ui!

    Trả lờiXóa
  18. gạt, ko phải ngạt!
    mà em gạt chị khi mô?!

    Trả lờiXóa
  19. dạ, lão ngoan đồng đấy ạ hohoho

    Trả lờiXóa
  20. Đọc bài, nghe nhạc nền...chợt muốn hát tặng nhà thơ bài thơ - ca khúc "Quê hương" của Đỗ Trung Quân.

    Tạm mượn nick này để giao lưu trên các blog bạn, cũng vì một lý do.

    Trả lờiXóa
  21. xem như đó là một lời hứa nhé, Đình sẽ rửa tai chờ nghe giọng oanh vàng!
    cảm ơn nguyetvi đã hạ cố Dã Hạc Cư thưởng lãm mấy vần thơ thô lậu, thật khiến gã cuồng vừa vui vừa ngượng! Mong góc trời này lại còn được đón gót giai nhân!

    Trả lờiXóa