Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

khúc hát mừng tuổi nghề.....

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

SÁU NĂM CÒN VỌNG MỘT LỜI CA

 

 

Trộm nghĩ:

 

 

Kiếp trăm năm

Hoàng lương một giấc;

Cõi bụi hồng,

Ai thật?! Ai gian?!

Với núi sông ai phơi dạ trung can?!

Cùng non nước ai dự hàng lương đống?!

 

 

Kiếp này:

 

 

Chọn nghiệp giáo,

sẵn dặn lòng câu tiết tháo,

Cam phận nghèo,

giữ mối đạo tiếng thanh cao.

Sáu năm qua phong sương với ba đào,

Vẫn còn đó trinh nguyên màu hương sắc!

 

Đề thơ xin gửi mặt,

Trong lối mộng đi về,

 

 

Thơ rằng:

 

 

Ta lại mừng ta một tuổi nghề,

Sáu năm nồng đượm nỗi đam mê.

Dòng trong một dải thường lui, tới,

Bể học mênh mông vẫn lại, về.

Chẳng biết khom lưng, cam tiếng “dại”,

Kém trò nịnh nọt, mặc lời “chê”.

“Lương Sư” đạo cũ hằng ghi dạ,

Chẳng để ngàn thu vểnh mặt hề.

 

 

Không ham bia đá dựng,

Chẳng chuộng tiếng sử xanh,

Nếp quen đời sơn dã,

Bước chùn ngõ công khanh.

 

 

Cơm thường rau với đậu,

Nhịn thịt để mua trà,

Người trông ta bảo khổ,

Ta thấy mình thăng hoa.

 

 

Trong chén trà đắng vị,

Chan chứa cả hương đời,

Đượm nếp nghèo sư phạm,

Ươm mầm gửi muôn nơi…

 

 

Do vậy mà:

 

 

Trà thơ quen nếp vẫn ngâm nga,

Kết mối lương duyên rất đậm đà.

Nước đắng trao lòng ươm vị ngọt,

Hương nồng gửi phận kết tinh hoa.

Ngậm sương khép cả càn khôn lại,

Mở ngọn đong đầy nắng gió qua.

Sẵn đấy tấm lòng muôn thuở đấy,

Trinh nguyên một sắc với yên hà.

 

 

Âu là:

 

 

Chẳng tiếc giấc Nam Kha,

Đâu tham mùi phú quý,

Chí tiêu dao muốn mượn bồn Trang Tử,

Hát nghêu ngao như cụ Công Trứ ước thành thông:

 

Thân chánh trực

lập địa kình thiên

sống ngàn thu kiên gan huyền nhật nguyệt;

Cội trung can

xuyên sơn phá thạch,

đứng trăm năm quyết chí thách phong sương!

 

 

Lại ca rằng:

 

 

Đạo nhà quen nếp thư hương,

Ngại cong lưng giữa nẻo đường công danh.

Muối dưa quen nếp cũng đành,

Phím Cao Sơn chỉ riêng dành tương tri!

Sáu năm vương nợ cầm thi,

Sáu năm bụi phấn đường đi lối về.

Trót mang nghiệp gán vào nghề,

Trăm năm giữ lấy lời thề sắt son.

Dòng trong xuôi mái thuyền con,

Lòng so nhật nguyệt nước non soi cùng.

 

 

 

Dã Hạc Cư 20.11.2010

Sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình

 

 

 

 

 

8 nhận xét:

  1. Thì thôi cái nghiệp đã vào thân
    Thì xin cho trọn gian nan với nghề!

    Tặng thầy giáo nhé!

    Trả lờiXóa
  2. dạ, con yêu nghề và xem đây là "đạo" mà suốt đời con tôn thờ, do vậy mà con còn đi mãi Cô ơi! con cảm ơn Cô đã chia sẻ, rất cảm ơn cành hoa Cô dành cho con ạ!

    Trả lờiXóa
  3. "Đời đục cả một mình ta trong
    Đời say cả một mình ta tỉnh"

    Đừng như Khuất Nguyên ôm cục đá nhảy sông tự tử nghen! LOL

    Trả lờiXóa
  4. Đọc thơ nhà giáo của người
    Nghe lòng thổn thức, khóc, cười, bấy nay
    Hóa ra nghề ấy cũng hay
    Gian truân cũng lắm, bướm...bay cũng nhiều!!!

    Trả lờiXóa
  5. cụ Nghè hạ hai chữ "bướm bay" mới chết người không chứ lỵ, nhà cháu xin khép cửa thư trai nghiền thơ của cụ hahaha

    Trả lờiXóa
  6. à há, dzậy thương đi há.....moaaaaaaaaaaaaaa.......hahahahahahahaha

    Trả lờiXóa