Nỗi nhớ nào
vừa len vào giấc mộng,
Để cõi lòng
gió lộng giữa trời đêm,
Tình bâng khuâng
như đôi cánh môi mềm,
Cho nhung nhớ
lại càng thêm
bất tận!
đôi tim gần
dẫu rằng xa xôi lắm,
cũng biết rằng
vực thẳm cuối đường đi,
vậy mà sao
vẫn như dại như si,
và như thể
không có gì cưỡng lại!
em là ai?!
tôi lại là ai?!
Bước phiêu linh
đọa đày ngày tháng rộng!
Tình vẫn biết hoa ngàn trong gió lộng,
mà sao tình
không lối mộng cho ta?!
Chiều phương xa
mi ướt giấc mộng ngà
Nhớ về em,
dù chỉ là trong góc khuất
Dã Hạc Cư mùa mưa năm 2010
sơn dã cuồng nhân
----------------------------
*ảnh sưu tầm từ internet
Buồn vậy?
Trả lờiXóadzạ chứ chiện tình bùn mừ seo dzui được chị?!
Trả lờiXóaôi tình yêu... tưởng sắp cứi dợ dồi mừ sao buồn thế ni...
Trả lờiXóaHoa nở rồi hoa tàn. Trăng tròn rồi trăng khuyết. Bèo hợp rồi bèo tan. Người đến rồi người đi. Tình cũng đến tình cũng ra đi biền biệt. Tình là gì? tình là chi? Mà ngàn năm trước cho đến ngàn năm sau nhân loại vẫn khỗ đau vì tình? Nhưng sẽ có một tình yêu ở lại...
Trả lờiXóamâu thuẫn!
Trả lờiXóaủa, ai nói có dzợ oài là hỏng được bùn hả ku kia?!
Trả lờiXóacuộc sống chứa đựng mâu thuẫn mà anh...
Trả lờiXóaBài thơ tự do với cảm xúc đi thật tự nhiên và giàu chất tình. Nhạc buồn quá anh.
Trả lờiXóa:-))
Trả lờiXóacảm ơn em gái đã chia sẻ với anh!
Trả lờiXóa