Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

tiếng vọng thời gian......

Lời hứa……

 

Một ngày mùa đông năm 1997, khi trời đêm phả tràn hơi lạnh và mọi người đang chìm sau vào giấc ngủ giữa tĩnh mịch mênh mông, thì ngay lúc ấy Nội đã nhẹ nhàng trút hơi thơ sau cùng của kiếp nhân sinh, trái tim đều nhịp đập trong suốt 68 năm qua giờ đã lặng lẽ dừng hẳn lại. Đông qua xuân tới, hết hạ sang thu thời gian thấm thoát đã 13 lần dâng cơm ngày kỵ!


Ngày Nội mất, con vẫn còn là cậu học trò vừa vào bậc phổ thông trung học, vậy mà nay con đã là một anh giáo đứng trên bục giảng làm thầy của bao lớp môn sinh. Tiếc rằng Nội đã đi xa, không tận mắt chứng kiến ngày con thực hiện lời dặn dò của Nội trước phút lâm chung, đó là điều mà con mãi canh cánh bên lòng, và con nghĩ có lẽ đó cũng là điều nuối tiếc của Nội! ngày mai này, 22 tháng Chạp, ngày kỵ cơm lần thứ 14 của Nội, 14 năm trôi qua vậy mà mỗi lần dâng cơm ngày kỵ con vẫn xốn xang như ngày tiễn Nội vậy!


Còn nhớ buổi chiều hôm đó, hơi thở đã yếu dần  nhưng Nội vẫn gượng  cầm tay con mà dạy “Nội sắp chết rồi, con là cháu trưởng phải cố gắng làm gương cho các em, học hành cho nên người để Nội vui”, lời dặn sau cùng nhạt nhòa trong nước mắt, mười bốn năm qua rồi mà dòng lệ hãy chưa khô!


Ngày ấy con biết, người khiến Nội không an tâm nhất là con, gia đình nghèo nên phải vào đời sớm, rồi bản tính trẻ con ham chơi hơn ham học nên cái thuở ấy con học tệ gần như nhất lớp. Cô Chú trong nhà ai cũng la mắng, riêng Nội chỉ nhìn con nói “con không thương Nội sao” rồi nước mắt Nội chảy dài! Chỉ bấy nhiêu thôi mà sao lòng con trăm mới tơ vò! Nội đã ra đi nhưng con biết lòng Nội không nhẹ nhàng, Nội còn quá nặng lòng với đứa cháu trai duy nhất, và con hiểu vì sao mà Nội ứa nước mắt những hai lần trước lúc ra đi!


Nói thì có vẻ quá duy tâm, nhưng con nhớ mãi cái ngày 30/01/1997 (22 tháng Chạp ) lúc 10g30 sáng, sau khi đã đưa xác thân Nội nằm im trong cỗ quan tài nhưng dường như Nội chưa thể an nghỉ, nắp quan tài khép chặt mà cặp đèn trên bàn thờ ba lần đốt vẫn không cháy, bóng đèn điện người ta bày trí trên náo áo quan gắn vào lại nổ. Ông Ba khi ấy bảo “đứa nào ổng thương nhứt tới thắp nhang nói với ổng mấy câu cho ổng yên tâm mà đi coi bây”, con bước tới trước linh đường thắp hương mà khấn Nội, xin Nội hãy an lòng mà ra đi, con hứa sẽ học thật giỏi để Nội vui! Thế là bóng đèn được lắp lên mà không nổ, nến cũng được thắp sáng ở linh đường!


Nội ơi, nặng mang lời hứa ấy mà từ cậu học trò học rất tệ thường hay trốn tiết, con vượt qua mặc cảm thua sút bạn bè phấn đấu để vào được Đại học, rồi lấy học bổng của nước ngoài và để đến năm 2004, bảy năm sau ngày Nội bỏ chúng con đi xa, con trở thành giảng viên của đại học Quốc gia. Đứng trên lầu cao trong khuôn viên trường, từng đợt gió mang hương ngọc lan phả vào mặt thơm ngát, con nhớ Nội!


Lời hứa với Nội năm nào con đã làm được trong muôn một, và con sẽ còn phấn đấu để hoàn thành di nguyện của Nội trước lúc đi xa. Hôm nay đây, trong khói hương nhạt nhòa, con cung kính dâng cơm cúng Nội trong ngày kỵ thứ 14, kính nguyện hương linh Nội còn phảng phất đâu đây hãy về chứng minh cho đứa cháu bất hiếu của Nội, con hứa trong một ngày gần nhất sẽ mang tấm bằng bằng Tiến Sỹ về dâng lên Nội để Nội an lòng mà yên nghỉ…

 


 

 Dã Hạc Cư 25.01.2011 (22 tháng Chạp)

 sơn dã cuồng nhân


---------------------------------------

*ảnh sưu tầm từ internet

 

14 nhận xét:

  1. lời dạy trước lúc đi xa của Nội, và lời hứa trước vong linh Nội ngày nào sẽ mãi mãi là nguồn động lực cho anh tiếp tục phấn đấu trên con đường dài phía trước. Cố lên anh nhé!

    Trả lờiXóa
  2. uhm, cảm ơn cô bé, sẽ mãi là như vậy!

    Trả lờiXóa
  3. Những dòng tâm sự của anh làm em nhớ về người Bà thân thương đã lam lũ suốt cuộc đời vì con cháu,chưa có lấy một ngày sung sướng thì Bà đã vĩnh viễn ra đi trong đau đớn,bệnh tật...Mãi mãi xa rồi, nhớ thương Bà nhiều lắm, Ngoại của con ơi!!!

    "Trong thinh lặng tìm về ký ức
    Người đi rồi xa khuất mù khơi
    Tìm đâu bóng dáng một thời
    Gửi trao lời ngọc muôn đời khắc ghi."

    Trả lờiXóa
  4. Thương cho bà ngoại 1 đời cơ cực, tảo tần mưu sinh. Khi gia đình chị đến Canada năm 1989 thì bà ngoại lià đời. Chị chưa 1 lần được báo hiếu. Giờ viết những lời này mà tim chị nhói đau. Em khá lắm Đình a, em còn sự hạnh phúc được nắm lấy tay ông nội lúc lâm chung. Em đã báo hiếu cho ông vì em là mộ tấm gương trong sáng.

    Trả lờiXóa
  5. vô thường, sao mà vẫn đau em nhỉ?!

    Trả lờiXóa
  6. chia sẻ cùng nỗi đau của chị!
    em chưa làm được gì đâu chị ơi, còn phấn đấu mấy mươi năm nữa!
    cảm ơn chị đã vào chia sẻ cùng em!

    Trả lờiXóa
  7. Dạ. Một đời người chỉ gói gọn trong hai từ : vô thường! Gần đó, rồi xa đó... cười đó, rồi khóc đó... haizzzzzzz...nhưng biết đâu sự ra đi ấy lại chính là một sự giải thoát anh nhỉ?! Và giờ đây có lẽ Người cũng được an lòng nơi chính suối khi dõi theo từng chặn đường anh đi.

    Trả lờiXóa
  8. Anh thành công zạ là nội yên lòng zoj..khi nào nhận bằng Ts nhớ khao Líp zới....

    Trả lờiXóa
  9. Nghe thoảng hương ngọc lan...

    Trả lờiXóa
  10. ừa, cho số dép đi, có dzì phôn hén haha

    Trả lờiXóa
  11. ủa, dzị hả anh, sao em hỏng nghe kìa hihi

    Trả lờiXóa
  12. Hương phả cả vào mặt Đình, làm...điếc mũi ròi, sao mà nghe thoang thoảng được như anh hehe.

    Trả lờiXóa
  13. bất chợt đọc bài viết này mà thấy đau. hình ảnh của sự chia ly cứ ngỡ như là mới hôm qua, đã gần 2 tháng rồi, ngày mà tôi cũng giống như anh quỳ trước vong linh Ngoại mà hứa để ko làm phụ lòng cả cuộc đời Ngoại vì con cháu. Cám ơn anh và bài viết của anh thật nhiều. tôi thấy trọn cảm xúc của mình trong đó.

    Trả lờiXóa
  14. Đọc bài viết này sao em thấy em thật bất hiếu với ba của em. Vì 1 năm ở Sài Gòn em học hành không tốt. Em đã phí 60 triệu của ba em. Em rất hối hận. Giờ em không dám xin tiền ba em để đi học nữa. Giờ em chỉ biết đi làm và đi dạy thôi ạ. Chẳng biết tương lai mình sẽ trở thành ai đây? Đúng là người không có mục tiêu như "ngựa không cương, như thuyền không lái"

    Trả lờiXóa