Thứ Tư, 2 tháng 3, 2011

gửi miền yêu thương......

viết cho Mẹ……

 

Chiều nay anh em chia nhau tiền bồi dưỡng, được mấy trăm ngàn định về cho Mẹ, nhưng chợt nhớ cái điện thoại Mẹ đang sử dụng già nua quá rồi nên con quyết định đi mua cho Mẹ cái mới!

Cái điện thoại không kiêu sa bóng loáng như những người lắm của nhiều tiên, nó chỉ đơn sơ với những chức năng còm cỏi như đồng lương nhà giáo chân chính của con vậy, nhưng sao vui lắm Mẹ ạ!

Mẹ còn nhớ không, cái điện thoại di động đầu tiên nhà mình có chính là cái mà Mẹ mua cho con khi con chuẩn bị ra trường! Nhớ lúc ấy con dịch phim cho đài truyền hình, Mẹ chắc chiu mua cho con chiếc điện thoại với giá hai triệu mốt, Mẹ cười bảo “giữ lấy để có phương tiện mà làm ăn”. Cầm chiếc điện thoại trên tay, nghĩ tới Mẹ chưa từng dám ăn lấy một ổ bánh mì thịt chỉ ba ngàn đồng mà con ứa nước mắt!

Nhà mình ngày xưa nghèo ghê Mẹ nhỉ, thiếu gạo thiếu tiền, Mẹ nuôi con lớn bằng mớ rau dại và mấy củ khoai mót lại của người ta! Ngày ấy Mẹ vất vả trăm bề, ai thuê làm việc gì dù nặng nhọc mấy mà có tiền là Mẹ cũng làm cả. Nhưng ông bà xưa nói hay quá Mẹ nhỉ “cõng nghèo đem bỏ trên non, còng lưng mà chạy nghèo còn chạy theo”, làm mấy rồi nghèo vẫn lại hoàn nghèo! Thân cò lam lũ, Mẹ vất vả quá nửa đời người, đến mãi bây giờ con vẫn chưa tròn chữ hiếu cho Mẹ được thảnh thơi!

Mấy tháng lại đây, Mẹ bệnh nhiều, con sợ lắm Mẹ ơi! Vẫn biết cuộc sống là vô thường, tử sinh là định luật nhưng con không dám đối diện Mẹ à! Mấy hôm Mẹ đau nhiều, bà Hai đầu xóm lại mất ngay khi gần kề ngày Vu Lan, Mẹ không hình dung được con sợ đến mức nào đâu, chỉ trong những lúc hoảng loạn như thế, con mới thực sự nhận ra là con cần Mẹ đến mức nào!

Từ ngày giã từ Saigon về làm việc hẳn ở gần nhà, lúc nào trên sào quần áo mấy chục chiếc áo sơ mi của con cũng được ủi thẳng, phảng phất mùi thơm nước ủi đồ treo sẵn đấy. Biết con kén ăn, lại không thích thịt cá nên sáng nào Mẹ cũng đi chợ thật sớm, mua cho được mớ rau người ta trồng trong vườn nhà không phun thuốc hóa học mới cắt lúc tinh mơ để trưa con đi làm về có được bữa cơm ngon. Biết con hay uống trà mỗi tối, nên sau bữa cơm Mẹ luôn nấu nước rồi cho vào bình thủy sẵn. Biết con khi xem TV thường hay uống café, thế là trong tủ lúc nào cũng có café ngon…và còn bao nhiêu điều như thế nữa con không tài nào kể hết được. Ấy vậy mà gần 3 tháng nay Mẹ đau nhiều, sào đồ bắt đầu vơi dần những bộ quần áo ủi sẵn, café hết không mua kịp, những bữa cơm thiếu rau tươi đã trở nên thường xuyên với con. Nhìn con ăn cơm Mẹ cứ chắc lưỡi “ráng ăn đi con, ít bữa Mẹ hết bệnh Mẹ đi chợ được, muốn ăn gì Mẹ nấu cho ăn”, con mím môi, cúi đầu cố kềm dòng nước mắt đang chờ được vỡ òa - con đâu cần gì ngoài Mẹ, Mẹ ơi!


 

                                        Dã Hạc Cư mùa Vu Lan năm Canh Dần 2010

                      Con sơn dã cuồng nhân Lê Ngọc Đình cung kính dâng Mẹ

 

                                          -----------------------------------------------

                                                                      *ảnh sưu tầm từ internet

16 nhận xét:

  1. nhìn Mẹ mà thương mà xót em nhỉ?! cảm ơn em đã chia sẻ!

    Trả lờiXóa
  2. đức hy sinh và tình thương vô bờ bến của Mẹ mãi mãi không bao giờ kể hết, và mãi mãi không thể đền đáp trọn vẹn được. Phải không anh?! Thương Mẹ nhiều lắm...Mẹ của con!

    Trả lờiXóa
  3. Đọc entry em viêt làm anh bồi hồi nhớ mẹ..
    Hãy chăm sóc mẹ em nhé...

    Trả lờiXóa

  4. Người Mẹ luôn vĩ đại trong lòng mình Đình nhỉ. Cha mẹ nào cũng yêu thương lo lắng cho con nhưng có lẽ chỉ có người mẹ hiểu con mình nhất.

    Trả lờiXóa
  5. Hu hu hu...! Còn một ngày bên mẹ là đủ vui, cố lên em! Nhớ bảo vệ mẹ, mẹ có méo 1 tí nào, chị về nhéo em chảy mỡ luôn.

    Trả lờiXóa
  6. Anh chăm lại mẹ đi !, còn nói là "sào đồ bắt đầu vơi dần những bộ quần áo ủi sẵn, café hết không mua kịp, những bữa cơm thiếu rau tươi đã trở nên thường xuyên với con"... anh tự làm hết những việc đó thay mẹ, và chăm lại mẹ, để mẹ nghỉ đi anh.

    Trả lờiXóa
  7. dạ, cảm ơn anh đã quan tâm chia sẻ!

    Trả lờiXóa
  8. dạ, đúng thế đó anh Zip ơi!

    Trả lờiXóa
  9. hehe em đang muốn giảm cân nè!

    Trả lờiXóa
  10. hihihi dạ vâng ạ hihihi!
    thế này em à, anh nói thì có vẻ chảnh quá, chứ thật tình mà nói ai thấy anh chăm Mẹ rồi cũng thương anh hết, anh lo cho bà cụ tất cả những gì mà anh cảm thấy là cần thiết, Mẹ anh có những lần bệnh thập tử nhất sinh, khi ấy còn ở Saigon, có khi anh chạy đi chạy về một ngày mấy bận, rồi ngồi soạn bài chấm bài ngay trên giường bệnh của Mẹ, đến các bác sĩ và y tá đều thương hết hihihi
    Còn Mẹ, thì Mẹ thương anh lắm, cái gì Mẹ cũng muốn lo cho anh hết, Mẹ anh thợ may cho nên lúc nào cũng muốn nhìn quần áo phẳng phiu, rồi muốn tự tay làm những món ngon mà anh thích ăn...cho nên khi nào Mẹ khỏe là anh để Mẹ làm cho đúng ý Mẹ, còn Mẹ thì anh chăm, hihihi chăm tốt lắm đó, có lẽ ko ai chăm Mẹ anh tốt hơn anh đâu hihihi Người lớn tuổi sợ mình trở thành người vô dụng hay ăn bám lắm, cho nên anh chỉ ngăn Mẹ làm những việc quá sức khỏe của Mẹ thôi. Nhưng anh sẽ chú ý những lời J nhắc nhở

    Trả lờiXóa
  11. hạnh phúc rồi nên cười chọc quê tui phải hem?!

    Trả lờiXóa
  12. Cầu chúc cho mẹ của Đình được luôn khỏe mạnh.

    Trả lờiXóa
  13. dạ em cảm ơn chị, dạo này sức khỏe của Mẹ em cũng khá hơn nhiều rồi ạ!

    Trả lờiXóa