Thứ Năm, 29 tháng 4, 2010
Ngày này của 7 năm về trước, mình đang là lưu học sinh tại Trung Quốc, thời gian cứ vun vút như bóng câu qua cửa, có chút nuối tiếc một thuở áo trắng học đường, nhưng mấy ai kéo được thời gian! Càng ngày càng cảm thấy sống nhiều trong hoài niệm về một thuở thiếu thời, và điều đó có nghĩa là mình già mất rồi! Bất chợt nhớ mấy câu trong bài Tương Tiến Tửu của Thi Tiên Lý Bạch "Quân bất kiến: Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai, Bôn lưu đáo hải bất phục hồi! Hựu bất kiến: Cao đường minh kính bi bạch phát, Triêu như thanh ti mộ như tuyết", Ôi, bước chân thời gian!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
7 năm qua cái vèo, trong khi có lúc ta lại thấy 1 phút dài như một thế kỷ Đình nhỉ. Những gì đã lưu lại trong ký ức thì ta cứ nhớ hoài thôi, đâu gọi là đã già được!
Trả lờiXóahyhy, người ta nói người già hay sống bằng hoài niệm, bằng ký ức, do vậy mà Đình mới cảm thấy mình già đó chứ!
Trả lờiXóaHuhu, mình già hơn cả Đình nữa :((
Trả lờiXóaThầy ơi.Thời gian qua mau lắm.Thầy còn kéo lại được thuở áo trắng cắp sách đến trường là hiếm lắm đó
Trả lờiXóa