Chiều
nay đi làm về, ngang qua một ngôi chùa, thấy trước cổng tam quan treo
tấm vải trên đề dòng chữ “Kính mừng đại lễ Vu Lan”, lòng chợt bồi hồi,
thế là một mùa Vu Lan nữa lại đến, lại một năm tròn vẫn còn được hưởng
cái hạnh phúc tối thượng cõi nhân gian! Hạnh phúc gì ư?! Hạnh phúc còn
có Mẹ trong đời! Vui lắm!
Trong
Phật giáo có lễ cài hoa hồng, nghe đâu do Ôn Nhất Hạnh biến tấu từ tập
tục cài hoa cẩm chướng cho nhau trong ngày của Mẹ từ văn hoá phương tây,
sau đó truyền vào trong giới Phật giáo nhưng được thay bằng hoa hồng .
Còn
Mẹ, ngực áo đỏ thắm sắc hoa hồng kiêu hãnh trong ngày lễ Vu Lan, để rồi
chắp tay trước ngực quỳ dưới Phật đài mà cảm nhận niềm hạnh phúc bất
tận của một con người, mặc cho dòng lệ mừng chứa chan trên khoé mắt :
“Mẹ lại cho con trọn nụ cười,
Vu Lan này vẫn đoá hồng tươi
Chắp tay thầm nguyện ơn Trời Phật
Cho Mẹ bên con suốt cuộc đời” *
Còn
Mẹ, bầu trời như xanh hơn, màu xanh của niềm hy vọng. Bất kể chuyện dù
lớn hay nhỏ, dù đơn giản hay phức tạp, chỉ cần còn có Mẹ niềm hy vọng sẽ
mãi mãi còn đọng lại trên sắc thắm bờ môi.
Còn
Mẹ, con đường đời phía trước dù khúc khuỷ gập ghềnh mấy rồi thì cũng
trở nên dễ đi hơn, bởi lẽ, trên mỗi bước chân hằn lên con đường ấy có
ánh mãi của Mẹ an ủi vỗ về chắp cánh đỡ nâng.
Còn Mẹ, mỗi buổi tan sở lòng còn ấm áp trên mỗi bước đi về.
Và còn Mẹ, có nghĩa là còn tất cả trong dòng đời xuôi ngược.
Thế
mới biết, dù anh có 70 tuổi đi chăng nữa, dù anh có là Giáo Sư hay Tiến
Sĩ gì đi chăng nữa mà anh vẫn còn Mẹ, thì quả thật đó là món quà quý
nhất mà Thượng Đế ban tặng cho anh trong đời này. Khi anh đau khổ nhất,
khi anh thất bại thảm hại nhất, khi anh tưởng chừng như không còn lối
thoát, khi tất cả mọi người đều quay lưng lại với anh. Đừng lo, hãy
hướng về Mẹ, bà có thể là một người không tiếng tăm, không bằng cấp,
không địa vị nhưng bà lại là người tìm ra cho anh – một Giáo sư, một
Tiến sĩ hay một Kỹ sư, Bác sĩ, một quan chức cao cấp gì đấy một lối
thoát thật an toàn.
Tôi
và anh hôm nay, hãy cùng cài lên ngực áo đoá hoa hồng thắm sắc và cùng
nghĩ về Người, người phụ nữ mà suốt đời manh áo rách vai cho chúng ta
quần lành áo đẹp, người mà suốt đời đôi vai gầy trĩu nặng gánh gia đình
để chúng ta nhẹ bước trên nẻo lợi đường danh, người mà suốt đời cơm
chẳng dám no để chúng ta căng tràn nhựa sống, người mà suốt bao đêm chưa
tròn giấc ngủ để chúng ta được say trong giấc mộng êm đềm, người đã
dùng trọn cả tuổi thanh xuân đổi cả mái tóc xanh để ta vươn mình đứng
dậy, người mà mà suốt đời ta gọi mãi hai tiếng “Mẹ ơi”……
Kính dâng Mẹ
và tặng cho những tâm hồn đồng điệu
Dã Hạc Cư mùa Vu Lan 2009
sơn dã cuồng nhân N.Đ
---------------------------------
* Thơ Ngọc Đình
vntravelmate wrote on Aug 27, '09
Cảm ơn anh!thời gian trôi nhanh thật.
|
sondacuongnhan wrote on Aug 29, '09
@hoacucquy
: cảm ơn chị Cúc Quỳ, mong rằng tất cả những ai còn được cài hoa hồng
đỏ sẽ mãi trân trọng cái hạnh phúc vô tận này. Chúc chị một mùa Vu Lan
thật ấm áp bên Mẹ !
@quycoctu: và một bông hồng đỏ thắm cho bạn An ! @vntravelmate: cảm ơn bạn đã ghé thăm nhà, chúc bạn mãi hạnh phúc bên Mẹ mỗi độ Vu Lan về ! |
tocnganbuon wrote on Sep 6, '09
hu
hu,em đang nhớ nhà,nhớ Má,đọc entry này của Thầy tự nhiên em ước mai
không phải học,để về nhà ngay với Má thôi,trời lại đang mưa nữa chứ:(
|
tocnganbuon wrote on Sep 8, '09
oan cho tocngannbuon quá,đây không phải là"một kiểu xin nghỉ học mới" đâu mà là một kiểu xin nghỉ học sáng tạo đấy ạ
|
sondacuongnhan wrote on Sep 7, '09
@chubarts
: cảm ơn bạn chubarts đã ghé thăm Dã Hạc Cư. Dù bao nhiêu tuổi đi chăng
nữa mà còn có Mẹ, thì vẫn thấy hạnh phúc ngập tràn chabarts à! Đình
đang sống trong hạnh phúc ấy !
@tocnganbuon: chà, thương Mẹ thì phải cố gắng học chứ sao lại muốn bỏ học mà về với Mẹ nhỉ?! |
sondacuongnhan wrote on Sep 8, '09
@tocnganbuon:
sáng tạo em cứ sáng tạo, điểm danh thầy cứ điểm danh, ngoài ba buổi sẽ
cấm thi thôi mà em hén, đó là phương pháp cổ điển của thầy !
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét