Chiều
nay, mấy anh bạn làm chung kéo đi chén tạc chén thù, định không đi,
nhưng mọi người kêu mãi nên cũng hưởng ứng cho vui. Quán Tây Hồ nằm bên
bờ một con sông nhỏ, gọi là đẹp thì không hẳn, nói quyến rủ thì không
phải, nhưng quả thật dòng sông có cái gì đó khiến người ta thật dễ chịu
khi ngồi bên cạnh nó. Một nét đơn sơ, mộc mạc thêm lối thiết kế quán
vách lá mái tranh càng gợi cho người ta cái cảm giác thanh thản khó tả.
Rượu mới ngà say, trời bỗng rót mưa xuống trần gian. Mưa không to nhưng
đủ làm say hồn sơn dã, lất phất như buông rèm trên dòng sông in bóng
bảng lảng của hoàng hôn. Nhìn dòng trôi của con nước chiều mưa mang theo
từng mảng lục bình mà cứ như cảm nhận được dòng đời vậy. Đã mấy mươi
năm ta như cánh lục bình trong vô số cánh lục bình ấy trôi mãi theo con
nước, giờ giật mình nhìn lại……Ồ, mừng thay, ta vẫn là ta ! Gốc bá năm
nào tưởng chừng bị chôn lấp dưới lớp bụi phong trần, ai hay trong giấc
mộng phù sinh trăm ấy gốc bá vẫn còn nguyên là gốc bá, vẫn vươn mình
giữa tuế nguyệt phong sương. Một phút xao lòng trào dâng thi ý, thảo vội
lại đôi dòng ghi dấu một chiều mưa…
NIỆM KHÚC CHIỀU MƯA
Giang đầu buông lửng vạn mành tơ
Mưa đẹp chi cho hoá thẩn thờ ?!
Ý thả dòng trôi xui lạc mộng,
Hồn nương ngọn gió lẻn vào thơ
Hương nồng rượu điểm bờ môi nhạt
Tình đượm duyên tô nét mặt khờ,
Những tưởng phong trần vùi gốc bá
Nào hay vẫn đấy một trời mơ !
Dã Hạc Cư 10.08.2009
sơn dã cuồng nhân N.Đ
Viewing History
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét