Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012


Blog EntryNov 24, '10 1:23 PM
for everyone
  

Rồi cái nắng vàng ấm áp của mùa thu cũng lặng lẽ ra đi, vương lại trên nền trời xanh thẳm ngày nào, giờ đây chỉ còn lại những vạt nắng khẳng khiu, thưa thớt. Những chiếc lá mảnh mai trên cành rồi cũng theo gió bay đi. Một mùa đông nữa lại về! Không ấm áp, thanh tao như mùa xuân, cũng chẳng oi bức, chói chang như trời hè, càng không thể hòa cùng với những giai điêu êm ái, ngọt ngào của tiết trời mùa thu. Mùa đông về mang theo cái giá rét của phương Bắc, cái hơi lạnh của phương Nam, cùng với những trận mưa dầm rả rích. Ấy vậy mà, mùa đông đối với tôi là một khoảng thời gian vô cùng đẹp. Cái khoảnh khắc mà bọn học sinh, sinh viên chúng tôi có thể quây quần, quấn quýt bên nhau cùng nặn óc để viết ra những bài văn, bài thơ con cóc, sưu tầm những mẫu chuyện vui về trường lớp, về phấn trăng bảng đen... rồi cùng vẻ nên những trang báo tường đầy ý nghĩa để dâng tặng thầy cô giáo nhân ngày 20/11- ngày lễ thiên liêng trọng đại của nhà giáo Việt Nam- cái ngày mà những đứa học trò như tôi luôn nhớ đến với bao niềm cảm xúc dạt dào khi nghĩ về những người cha, người mẹ thứ hai của mình. Ôi, những khoảnh khắc tuyệt vời và đẹp đẽ biết bao!
Và hôm nay, một mùa 20/11 nữa lại về, lòng tôi chợt lâng lâng khó tả! Bao kỷ niệm đẹp của một thời cắp sách đến trường lại tràn về trong tâm trí tôi với niềm hân hoan hớn hở. Chợt lòng tôi như thắt lại, bởi thực tại đã đánh thức tôi,dường như một luồng gió buồn nào đó đang quanh quẩn đâu đây. Từ sâu thẳm trong tận đáy lòng tôi thoáng dậy một nổi buồn man mác. Tôi nghĩ về thầy tôi, một thân tằm lặng lẽ, cả cuộc đời thầy chỉ biết oằn mình, rứt ruột nhả những sợi tơ vàng, dệt nên tấm áo vinh quang cho thế hệ tương lai. Để rồi một mai, khi đã được khoác lên mình tấm vuông lụa,có mấy ai còn nghĩ đến thân tằm, tằm ơi! Buồn lắm và thương thầy nhiều lắm. Bởi thế, cả cuộc đời này không quên được đức hy sinh thầm lặng của thầy, một người thầy mà tôi vô cùng tôn kính.
Tôi may mắn được gặp thầy vào học kỳ hai trên giảng đường đại học, càng may mắn hơn khi được thầy dìu dắt trong ba học kỳ liền. Từ lúc chúng tôi nhìn chữ hán trong sự lạ lẫm pha chút tò mò, nhưng rồi lại vứt sách làm ngơ,chẳng đúa nào buồn học cái thứ ngôn ngữ của kẻ thù đã đày đọa dân tộc mình trong suốt một chặng đường dài lịch sử. Và thầy đã đến chúng tôi như sự vô tình mà hữu ý, bằng tấ cả nhiệt huyết của lòng yêu  nghề, cùng với vốn kiến thức chuyên môn bác học, thầy đã giúp chúng tôi xóa bỏ được những suy nghĩ ích kỷ, cổ hủ của mình. Thầy đã khai phá con đường dẫn dắt chúng tôi đến với chữ Hán trong niềm  thích thú, say mê. Trong suốt ba học kỳ đứng lớp, thầy đã gieo vào lòng chúng tôi biết bao ấn tượng đẹp về hình ảnh của một lương sư chuẩn mưc, một nhà giáo ưu tú. Ở thầy hội tụ đủ cả vẻ đẹp về văn hóa, tri thức, đạo đức, nhân cách và tâm hồn. Thầy đến với sư nghiệp trồng người trên tinh thần đày nhiệt huyết:
" Lấy máu tim thắp đèn trí tuệ
Rút ruột tằm trả lại bể dâu"
Có lẽ nhờ vào phương châm ấy mà thầy không bao giờ nản lòng trước những khó khăn thử thách trong cuộc sống cũng như trong môi trường giáo dục đầy tính cạnh tranh của thời hiện đại- cái thời kỳ mà "con buôn khoác áo trở nên thầy"; nhưng  thầy tôi vẫn yêu nghề với một cái tâm thuần khiết, trong sạch của nhà giáo chân chính, không màn danh lợi, không mưu tính chuyện áo cơm. Thầy dìu dắt bao thế hệ học trò với cả trái tim nhân ái. Những lúc bên cạnh thầy, được thầy giảng dạy, chỉ bảo, tôi như cảm nhận được cái hơi thở ấm áp nồng nàn của người cha dành cho con vậy. Luôn quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho con đến từng bữa ăn, giấc ngủ, chỉ mong sao con chóng lớn thành người. Và thầy cũng vậy! Đến với học trò bằng tất cả nhiệt huyết của lòng yêu nghề, thầy luôn sẵn sàng lắng nghe ý kiến của sinh viên, từng bước hoàn thiện mình tìm ra những phương pháp giảng bài tốt nhất đẻ truyền đạt kiến thức cho chúng  tôi, đưa chúng tôi đến với bến bờ tri thức. Tình cảm  của thầy dành cho sinh viên là tất cả! Ấy vậy mà, có những học sinh đã vô tình hay hữu ý gieo vào thầy những cơn bão lòng dữ dội khiến thầy phải tổn thương. Tôi nhớ có hôm thầy đến lớp với tâm trạng không thoải mái bởi sức khỏe thầy không tốt, thầy bị đau họng và dường như không thể nói ra lời. Nhưng thầy vẫn gắng sức để giảng bài, thế mà cò nhiều bạn lại vô tâm không để ý, ngồi nói chuyện riêng, đôi lúc như muốn lấn át lời giảng của thầy. Không kìm được giận, thầy đã đập bàn và la chúng tôi. Cả lớp học chìm sâu trong sự im lặng; từ phía dưới lớp nhìn lên, tôi thấy từ sâu trong khóe mắt thầy dường như đã ngấn lệ. Hơn ai hết, tôi hiểu được rằng: mắt thầy ngấn lệ không phải vì giận mà là buồn vì phải la mắng chúng tôi. Im lặng, tôi chẳng biết nói gì!Để rồi vừa về đến nhà, tôi nhận được dòng tin nhắn từ phía thầy: "Dường như thầy giảng bài không còn sức hấp dẫn nữa thì phải? Buồn, tổn thương và đau lòng nhiều lắm, về đến nhà là nằm luôn chẳng muốn ăn uống gì nữa, em à! Nằm mà nước mắt cứ chảy! Sao mình thương học trò mà học trò lại đối xử với mình như thế em nhỉ?!". Đọc những dòng tin nhắn của thầy tôi vô cùng cảm động, rồi những giọt nước mắt cứ lăn dài. Tôi không làm thầy buồn nhưng tôi cảm thấy có lỗi với thầy nhiều lắm, càng nghĩ tôi càng xót xa và thương thầy nhiều. Im lặng hồi lâu, tôi không biết nên xin lỗi, an ủi thầy thế nào. Nhưng cuối cùng thầy lại nói với tôi: " thầy giáo giống như người lái đò vậy em à!
Sớm đẩy thuyền con trăm lượt khách
Chiều về bãi vắng chẳng người theo."
Thầy như thân tằm đã trót ăn dâu thì phải trả nợ dâu!
Thầy ơi! Em biết nước mắt chảy xuôi chứ không bao giờ chảy ngược, và chỉ có trò quên thầy chứ làm sao thầy có thể bỏ trò được!
Thầy ạ, dòng thời gian cứ vô tình trôi đi mãi, để lại sau lưng hun hút chặn đường dài, nhưng lời giảng của thầy vẫn còn đó - những nốt nhạc đời không thất lạc dư âm, ngân vang và xanh tươi mãi mãi. Thầy đã sống như cành mai trong bão tuyết vẫn ươm hương lặng lẽ cho đời. Thương lắm thầy ơi!

                                                                            Nhược Lan


------------------------
*hình sưu tầm từ  internet
 
3 CommentsChronological   Reverse   Threaded
sondacuongnhan wrote on Nov 24, '10
cảm ơn em, bài viết thật cảm động, cảm ơn những tình cảm hết sức chân thành của em và các bạn đã dành cho Thầy!
aw2traivusua wrote on Nov 24, '10
:)
sondacuongnhan wrote on Nov 24, '10
:)
hohoho (cừ lại chi chị dzui nà)
Add a Comment

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét